Xuân Về Nắng Ấm - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-06-21 07:55:16
Lượt xem: 7,387
Ngày mùng 4/10, Mạc Bắc biến thành chiếc chum bị bao vây.
Vào ngày đầu tiên bị hai đường quân bao vây.
Ta nhận được thư của thủ lĩnh người Man Di, hắn muốn ta nghĩ cách mở cổng thành phía Bắc.
Ta đốt lá thư đó.
Đến ngày thứ mười Mạc Bắc bị bao vây, thư của Tống Nham đã đến, trong thư hắn bảo ta rời khỏi thành, hắn sẽ phái người hộ tống ta hồi kinh.
Ta lại đốt lá thư đó.
Đến ngày thứ 15 Mạc Bắc bị bao vây, tin tức từ kinh thành truyền đến, Tống Nham bị bắt vào ngục với tội danh thông đồng với kẻ địch.
Chứng cứ là những bức thư qua lại giữa hắn và người Man Di.
Tất nhiên là do ta viết, trong thành nhiều gián điệp như vậy, nhất cử nhất động của ta đều không thể giấu được Tiêu Hành, cũng không thể giấu được người của kinh thành.
Triều đình muốn đánh Mạc Bắc, có thể dùng bất cứ thủ đoạn hạ lưu nào, nhưng tuyệt đối không thể thông đồng với người Man Di.
Bản chất vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hiện giờ, người Man Di và binh mã triều đình lại ăn ý phối hợp với nhau như vậy, nếu nói không phải thông đồng thì không thể nào giải thích được.
Vào ngày thứ 17 Mạc Bắc bị bao vây, ta nhận được thư của Tống Nham.
Ta viết thư trả lời, bảo hắn chờ ta trở về.
Hôm nay toàn là tin vui, lương thảo của người Man Di đã cạn, buộc phải rút quân, Hoàng thượng giam lỏng Thái tử.
Tống Nham là thuộc hạ đắc lực của Thái tử.
Mà người phụ trách tấn công Mạc Bắc lần này, chính là Thái tử.
Hoàng thượng năm nay mới bốn mươi tám tuổi, liệu ông ta có nghi ngờ con trai mình muốn cướp ngôi hay không?
Ngày 22/10.
Dưới sự giúp đỡ của Kiều Mẫn Diệc, ta đã rời khỏi Mạc Bắc.
Bên ngoài thành có người của Tống Nham đang chờ ta, ta xuống xe ngựa, đổi sang cưỡi ngựa, một đường phi nhanh về kinh thành.
Trước khi đi, ta để lại một bức thư và một bài thuốc ở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-ve-nang-am/chuong-13.html.]
Bức thư rất dài:
"Ta muốn dùng nhan sắc để lấy lòng ngài, nào ngờ tướng quân lại là người chính trực, cuối cùng ta nợ ngài một ân tình rất lớn.
Được theo tướng quân đến Mạc Bắc, là phúc phận của ta và cả gia tộc.
Mạc Bắc là Mạc Bắc của tướng quân, cũng là ngôi nhà tương lai của họ Vân chúng ta, mong tướng quân sau này chăm sóc cho gia tộc ta.
Còn về chuyện của phụ thân ta và tướng quân, hãy để ta tự mình giải quyết.
Chắc là tướng quân sẽ cười khi đọc được những dòng này nhỉ? Ta chỉ là một nữ nhân, sao lại có thể nói những lời khoa trương như vậy.
Ta từng đọc được một cuốn truyện kiếm hiệp.
Có một vị hiệp khách sở hữu một cặp đao mẫu tử danh chấn thiên hạ, khi giao chiến với kẻ thù, ông ta thường cố ý để kẻ thù gạt được con d.a.o mẫu, khi kẻ thù tưởng mình sắp thắng thì con d.a.o tử đột nhiên xuất hiện, tung ra đòn chí mạng, lần nào cũng giành được chiến thắng.
phụ thân ta chính là con d.a.o mẫu, còn ta là con d.a.o tử.
Xin tướng quân hãy tin ta, chờ tin tốt của ta."
Ngày 29/10, ta đã đến kinh thành.
Sau bảy ngày lặn lội đường xá, ta trông rất tiều tụy.
Ta đến nhà lao Hình Bộ, lần này ta đứng bên ngoài song sắt, nhìn Tống Nham bên trong, hắn nhìn thấy ta, xúc động đến đỏ cả mắt.
Tống phu nhân cầu xin ta: "Đại tiểu thư, Nguyên An phải trải qua bao sóng gió mới có được ngày hôm nay, nó chẳng làm gì sai cả, oan uổng quá!"
"Xin người hãy nói rõ với Hoàng thượng, thư từ đều là do người viết. Người là người đã có chồng, lại mang tội, đã không sợ gì nữa rồi."
"Người cứu được Nguyên An, cũng là tích đức cho bản thân."
Ta nhìn Tống Nham: "Sao Tống đại nhân không tự mình cầu xin?"
Đây chính là lời Tống Nham đã nói với ta lúc trước.
Hắn cũng quỳ xuống trước mặt ta, khóe mắt đỏ ửng, dáng vẻ đáng thương cầu xin ta.
"Nguyên An xin đại tiểu thư cứu mạng, sau này được ra ngoài, nhất định sẽ cưới người làm vợ, cả đời này chỉ có mình người."
"Tống đại nhân thật là phong lưu đa tình." Ta ngồi xổm trước mặt hắn, "Vậy hãy chờ ta đi!"
Tống Nham nhìn ta đầy hy vọng.
Một canh giờ sau, ta được gặp Hoàng thượng trong thư phòng.