Xuân Về Nắng Ấm - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-06-21 00:23:57
Lượt xem: 5,611
Tiêu Hành thở hổn hển.
Ta chủ động nắm lấy tay hắn.
"Ta đến Mạc Bắc nửa năm rồi, tướng quân chưa từng dẫn ta ra ngoài chơi, người ngoài còn tưởng ta tự phong mình là tướng quân phu nhân đấy."
Bàn tay hắn rộng lớn ấm áp, lòng bàn tay có lớp chai mỏng, và một vết sẹo.
Ta miết nhẹ vết sẹo ấy, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười.
Trong mắt hắn thoáng vẻ nghi hoặc.
Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ra đường.
Hôm nay thời tiết rất đẹp.
Ta dừng lại trước quầy bán rượu của một ông lão, mỉm cười nói: "Phu quân ta khen rượu của ông rất ngon."
Ông lão liên tục cúi đầu cảm tạ, lại tặng thêm nửa cân rượu cho Tiêu Hành.
Tiêu Hành trả tiền, tay cầm bình rượu, ánh mắt lướt qua bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, rồi nhìn sang ta.
Người dân vây quanh hắn, hỏi hắn nếu triều đình đánh đến, mọi người phải làm sao.
Dân quân trong thành có nên xuất trận hay không.
Tiêu Hành nói mọi người chỉ cần ở lại trong thành, không cần xuất trận. Vừa nói, hắn đột nhiên dừng lại, siết chặt lấy tay ta.
Phụt...
Hắn phun ra một ngụm máu.
Sau đó nhìn chằm chằm vào ta, ngã gục xuống đất.
Cả con đường trở nên im lặng, gió cũng như ngừng thổi.
Ngay sau đó, tiếng ồn ào vang lên.
Tiếng khóc thảm thiết vang khắp nơi.
Ta ngồi xổm bên cạnh Tiêu Hành, tay vẫn bị hắn nắm chặt, mắt hắn vẫn mở to, nhìn thẳng vào ta.
Ngày 27/9, Tiêu Hành trúng độc nặng, thuốc thang vô hiệu, chỉ còn thoi thóp.
Cả con đường này đều là nhân chứng.
Tiêu Hành được đưa về quân doanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-ve-nang-am/chuong-12.html.]
Buổi tối, ta ngồi bên bàn, bị mẫu thân chỉ tay mắng: "Vân Bình Khanh, con giống hệt phụ thân con, không từ thủ đoạn, lại còn ích kỷ!"
Lúc phụ thân ta đầu quân cho Thái tử, mẫu thân đã phản đối.
"Chuyện này người không hiểu đâu, con tự có sắp xếp." Ta nói với mẫu thân.
Mẫu thân nghe xong, ngã ngồi xuống ghế, bởi vì đây chính là câu nói mà phụ thân ta từng nói với bà ấy, nhiều năm sau, con gái của bà ấy lại dùng chính câu nói ấy để đối đáp lại bà.
"Con muốn gian ác thì tùy con, nhưng con không thể làm hại người tốt, đó là Tiêu Hành, Tiêu Hành đấy!" Mẫu thân nói.
Ta không nói gì.
"Tội lỗi!" Mẫu thân thất thần rời đi, "Họ Vân các người muôn đời bị người khác chửi rủa, không liên quan đến ta, ta không quan tâm nữa, không quan tâm nữa!"
Ngày 29/9, Tiêu Hành vẫn chưa tỉnh.
Quân tâm ở Mạc Bắc tuy lo lắng nhưng không hỗn loạn, đây chính là khả năng của Tiêu Hành, cho dù hắn có c h ế t thật, Mạc Bắc cũng không thể nào rơi vào hỗn loạn.
Ngày mùng 2/10, binh mã triều đình đã đến Mạc Bắc, bởi vì Tiêu Hành sắp c h ế t, quân tâm của bọn chúng rất hăng hái.
Nhưng cổng thành phía Nam Mạc Bắc đóng chặt, không chịu ứng chiến.
Ngày mùng 3/10, người Man Di đến, ba ngàn binh mã tấn công cổng thành phía Bắc.
Nhưng cổng thành phía Bắc cũng đóng chặt, không chịu ra đánh.
Mạc Bắc bị bao vây, nội loạn ngoại hoạn cùng lúc ập đến.
Kiều Mẫn Diệc ngồi uống trà với ta trong sân, lo lắng hỏi: "Phu nhân, bây giờ phải làm sao?"
"Ta cũng không biết. Gạo và than mà thương hội chuẩn bị đã đủ chưa?" Ta hỏi.
"Đủ rồi! Lúc trước khi triều đình phong tỏa thương đường, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi."
Ta gật đầu.
Kiều Mẫn Diệc đi lại trong sân, cái chân què khiến bước đi của hắn trông rất kỳ quặc, khiến ta nhớ đến lúc Tống Nham bị thượng quan mắng mỏ, hắn đến cầu xin ta giúp đỡ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thượng quan của hắn bị tật ở chân, đi lại cũng loạng choạng như vậy, tính tình rất hung dữ.
Ban đầu ta không đồng ý, nhưng Tống Nham cứ năn nỉ.
Tống Nham lúc năn nỉ người khác trông thật đẹp trai.
Khóe mắt hắn đỏ ửng, khiến người ta nhìn vào cũng phải động lòng thương xót.
Ta vẫn muốn nhìn thấy bộ dạng hắn cầu xin ta!