Xuân Về Nắng Ấm - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-06-21 08:39:11
Lượt xem: 6,720
Ta rất mệt, vết thương trên lưng đau nhức khó chịu, buộc phải nằm xuống, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Tống phu nhân lăn lộn trên mặt đất, ta lại thấy thú vị.
Hôm nay Tống Nham bị c.h.é.m đầu, nửa năm trước phụ thân ta cũng c h ế t ở đó.
Người ta sống trên đời luôn phải lựa chọn, ta lựa chọn bảo vệ tính mạng cho gia tộc, báo thù cho phụ thân, và... trả lại danh dự cho Tiêu Hành.
Bách tính cần hắn.
Từ nay về sau, chửi mắng ta sẽ trở thành tín niệm sống tiếp của Tống phu nhân.
"Thái tử chính là Thái tử, ngài ấy là đích trưởng tử của Hoàng thượng, được cưng chiều nhất!"
"Đợi Hoàng thượng nguôi giận, ngôi vị Thái tử vẫn sẽ là của ngài ấy."
"Đến lúc đó sẽ lăng trì xử tử tiện nhân nhà ngươi!"
Lời nói của Tống phu nhân có lý, nhưng cũng có chỗ vô lý.
Không có lựa chọn nào khác sao, ta sẽ cứ nhìn chằm chằm vào người thừa kế duy nhất kia, sống c h ế t không buông?
Hoàng hậu ra tay tàn nhẫn, tám hoàng tử đã qua đời dưới tay Thái tử, đủ loại cách c h ế t.
Nhưng hiện giờ trong hậu cung vẫn còn hai hoàng tử. Đoan Vương bảy tuổi và Thập Nhất hoàng tử ba tuổi.
Vậy nên, ta đang chờ đợi!
Rất nhanh thôi.
Nhanh đến mức nào?
Lúc Tống phu nhân mắng mỏi miệng, thiếp đi, có người bước vào phòng giam của ta, người đó mặc áo choàng đen trùm đầu, ngồi xổm xuống trước mặt ta.
"Vân đại tiểu thư đang đợi ta sao?"
"Quốc cữu gia vạn phúc." Ta mím môi khô nứt, "Sao ngài lại đến đây?"
Người đối diện là Trung Cần bá, cậu của Đoan Vương, ca ca của Trương quý phi.
Hắn ta đương nhiên không phải Quốc cữu, nhưng giấc mộng của hắn ta nhất định là trở thành Quốc cữu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-ve-nang-am/chuong-16.html.]
Hắn ta cười, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu hơn: "Đại tiểu thư thật sự đã đầu độc g i ế t c h ế t Tiêu Hành sao?"
"Sao có thể như vậy được." Ta vuốt ve tóc mai, "Hắn là phu quân của ta, trên đời này làm gì có nữ nhân nào lại g i ế t chồng mình chứ."
Trung Cần bá cười gật đầu: "Ta cũng nói mà, con gái được Vân Thân dốc lòng bồi dưỡng, chuẩn bị đưa vào cung làm Hoàng hậu, sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy được."
Ta gật đầu.
"Nhưng sao ta lại nghe nói, ngươi và Tiêu Hành chưa từng động phòng?" Trung Cần bá hỏi.
"Nơi đây dơ bẩn thế này, Quốc cữu gia đến đây làm gì?" Ta không trả lời câu hỏi của hắn ta, mà hỏi ngược lại.
Trung Cần bá chắp tay sau lưng, đi lại một vòng rồi dừng lại trước mặt ta: "Ngươi đoán được ta sẽ đến cứu ngươi sao?"
Ta lắc đầu.
"Chẳng phải ta đang hỏi ngài sao?"
Hắn ta lại ngồi xổm xuống, hạ giọng: "Tối mai sẽ có người đưa ngươi rời khỏi đây, nhưng Vân Bình Khanh..."
"Hửm?" Ta nhìn hắn ta.
"Ta cứu ngươi, ngươi phải khiến Tiêu Hành giúp đỡ Đoan Vương."
"Ta sắp c h ế t rồi, cho dù có được cứu ra ngoài cũng chỉ là cái mạng hèn mọn thôi." Ta thở dài, nhắm mắt lại, "Ngài cũng đừng mất công nữa."
Đánh cược vào tình cảm của người khác một cách bị động, chuyện ngu xuẩn như vậy ta sẽ không làm.
Hơn nữa, ta chắc chắn Trung Cần bá sẽ cứu ta.
Hắn ta không thể dùng ta để uy h.i.ế.p Tiêu Hành, cũng sẽ đưa ta vào cung giúp đỡ muội muội hắn ta.
Khi ta trở thành phi tần của Hoàng thượng, cho dù Thái tử có trở lại thì người đứng ra đỡ đòn đầu tiên cũng sẽ là ta, sau đó mới đến Đoan Vương.
Quả nhiên, Trung Cần bá cắn răng, thấp giọng nói: "Tối mai giờ Tý, sẽ có người đưa ngươi đi."
Ta lộ ra vẻ mặt biết ơn: "Vậy làm phiền Quốc cữu gia rồi."
Trung Cần bá không hài lòng với thái độ của ta, nhưng lại không thể bàn luận thị phi ngay lúc này, chỉ đành bực bội rời đi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD