Xuân Về Nắng Ấm - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-06-21 08:43:15
Lượt xem: 7,253
Đêm hôm sau, ta được đưa ra khỏi nhà lao, kinh thành lúc nửa đêm không khác gì nửa năm trước, tuyết rơi lả tả, xung quanh vang lên tiếng chó sủa.
Một ma ma già có võ công cõng ta trên lưng.
Ta hé mắt ra, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Còn sống, thật tốt!
Một bông tuyết rơi trên mu bàn tay ta, chưa kịp tan ra thì một cơn gió lạnh thổi qua, ngay sau đó ta bị ném lên không trung, giống như bông tuyết kia, rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hắn vững vàng đỡ lấy ta.
Ta mỉm cười.
Chiếc áo choàng ấm áp được trùm lên người ta, buộc chặt trước ngực, ta dựa sát vào người hắn, giống như cặp đao mẫu tử trong truyền thuyết kia.
Ta cựa quậy một chút, lại bị hắn vỗ nhẹ: "Nàng nặng lắm, đừng có cựa quậy nữa, ta ôm không nổi."
"Ừm." Ta đáp lại hắn.
Tiêu Hành ép Trung Cần bá đến phủ Thái tử.
Hệ thống phòng thủ của phủ Thái tử chỉ mang tính hình thức.
Lại một lần nữa chứng minh, Tiêu Hành không chỉ nắm trong tay Mạc Bắc, thế lực của hắn ở kinh thành cũng rất lớn.
Chúng ta bước vào phòng ngủ của Thái tử.
Tiêu Hành đưa kiếm cho Trung Cần bá, nói: "Ta nhìn đây, ngươi ra tay đi!"
Thanh kiếm trong tay Trung Cần bá rung lên bần bật, hắn ta đang run sợ.
Tiêu Hành thật kiên nhẫn, nhưng ta thì không thể chờ đợi thêm được nữa, lạnh lùng nói: "Bá gia, nếu không g i ế t chúng ta thì mau đi thôi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
"Tướng quân, Bá gia sợ c h ế t, chúng ta đi thôi."
"Ta thấy rồi, đi thôi." Tiêu Hành ôm ta, xoay người toan rời đi.
"Khoan đã!" Trung Cần bá dùng gối bịt miệng Thái tử, sau đó dùng d.a.o găm đ.â.m thẳng vào tim hắn ta.
Thái tử giãy giụa vài cái rồi tắt thở.
"Quốc cữu gia, ta và tướng quân phải lên đường rồi, ngài cũng nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi." Ta nhắc nhở Tiêu Hành, "Tướng quân đừng quên kiếm."
Tiêu Hành ừm một tiếng, ôm chặt ta rời khỏi phủ Thái tử.
Đêm nay, Tiêu Hành có trở về không? Không!
Tiêu Hành không trở về, vậy người cứu ta đương nhiên không phải là hắn. Hắn không trở về, cái c h ế t của Thái tử cũng không liên quan gì đến hắn.
Còn về Trung Cần bá, chỉ cần Hoàng thượng còn sống một ngày, tính mạng của hắn ta và Đoan Vương đều nằm trong tay Tiêu Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-ve-nang-am/chuong-17.html.]
G i ế t Thái tử, cho dù có tru di cửu tộc cũng không đủ.
Còn sau này thì sao? Sau này hẵng tính.
Tiêu Hành ôm ta đi khoảng mười lăm phút, hắn đẩy một cánh cửa ra, sau đó cởi áo choàng cho ta.
Cơn gió ấm áp phả vào mặt, ta kéo tấm màn che ra, nhìn thấy hắn.
Sắc mặt hắn u ám, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi, nhìn ta chằm chằm.
"Đại tiểu thư thật là cao tay. Tiếp theo, nàng còn muốn tính kế ai nữa?"
"Tướng quân."
Ta cười gượng, vì cảm thấy có lỗi, ta không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Tiêu Hành giơ tay lên, ngắt lời ta.
Thực ra, ta cũng không biết nên nói gì.
Ta vui mừng vì hắn đã đến cứu ta, nhưng lại càng không muốn hắn đến.
Trời sáng là chuyện Thái tử bị g i ế t sẽ bị phát giác, Hoàng thượng nhất định sẽ giận dữ, đến lúc đó, hắn dẫn theo ta, sẽ rất khó thoát thân.
"Ta chỉ muốn hỏi nàng, ngay từ lúc gặp ta, nàng đã tính toán đến ngày hôm nay rồi sao?"
Ta lắc đầu.
"Ta chỉ là tùy cơ ứng biến thôi."
Tiêu Hành lại hỏi: "Vậy bây giờ nàng thấy sao, bước tiếp theo sẽ đi như thế nào?"
Hắn nhìn ta chằm chằm, giọng nói lạnh lùng, không giận tự uy.
Ta cảm thấy nghẹn ở cổ họng, lắc đầu: "Ta không ngờ ngài sẽ đến."
"Vậy ra, bước tiếp theo của nàng là vào cung?" Hắn hỏi, đang cố gắng kiềm chế cơn giận.
Ta cúi đầu, không trả lời câu hỏi của hắn.
Ta thật sự đã từng có ý định đó. Chỉ dựa vào sức mình, ta không thể bảo vệ gia đình bình an mãi được.
Vào cung, là lựa chọn có thể giúp ta thu được nhiều lợi ích nhất mà không phải trả giá quá nhiều.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chỉ có nắm trong tay quyền lực, mới có thể làm chủ vận mệnh của chính mình.
Tiêu Hành đứng dậy, tức giận đến cực điểm, nhưng lại cố nén xuống: "Ta cho nàng một đêm để suy nghĩ."
"Nàng muốn vào cung, ta sẽ thành toàn cho nàng!"
Tiêu Hành không nhìn ta nữa, xoay người rời đi.