Xuân Về Nắng Ấm - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-06-21 08:46:17
Lượt xem: 6,126
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài.
Trời sáng, Tiêu Hành đẩy cửa bước vào, ta ngồi trên giường chờ hắn.
Nhìn thấy ta, hắn sững người một chút, nhưng ngay sau đó lại nghiêm mặt lại.
"Nghĩ kỹ chưa?"
Ta gật đầu.
"Nàng muốn vào cung?" Khi nói câu này, trong mắt hắn cuồn cuộn cơn giận.
Ta lắc lắc tay: "Không, ta muốn trở về Mạc Bắc."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tiêu Hành sững sờ, biểu cảm thay đổi nhanh chóng, hắn bước đến bàn rót một ly trà lạnh uống cạn.
"Vân Bình Khanh, Mạc Bắc không phải là nơi nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
Ta gật đầu đồng ý.
Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào ta.
Hắn toan rời đi, ta gọi hắn lại: "Ta cần một bộ quần áo sạch sẽ, nếu có thể, ta còn muốn tắm rửa."
Bước chân hắn dừng lại, cất giọng bất mãn: "Ta biết rồi." Sau đó rời đi.
Tiếng chuông tang vang lên!
Kinh thành lúc này chắc hẳn rất hỗn loạn, ta hơi hối hận vì đã bảo hắn đi tìm quần áo sạch cho ta.
Ta lén lút mở cửa nhìn ra ngoài, ánh mắt vừa lướt qua, bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt của hắn, ta vội vàng mở cửa ra: "Mua quần áo không gặp nguy hiểm gì chứ?"
"Không cần nàng quan tâm." Hắn ném bộ quần áo xuống, sau đó rời đi.
Một lát sau, hắn lại mang theo một thùng nước nóng và thuốc trị thương bước vào.
Lúc làm những việc này, hắn đều không nhìn ta.
Ta tự mình tắm rửa, bôi thuốc, Tiêu Hành hỏi từ bên ngoài cửa: "Xong chưa?"
Sắp xong rồi. Ta nhìn vào gương, vết thương trên lưng đã đóng vảy lại bị rách ra, trông thật thảm hại.
Tiêu Hành hình như vẫn chưa rời đi.
Ta vội vàng đổ một ít thuốc bột lên lưng, sau đó mặc quần áo vào, mở cửa hỏi hắn: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Nếu không có chuyện gì, hắn sẽ không đứng ngoài cửa như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-ve-nang-am/chuong-18.html.]
Ánh mắt hắn lướt qua người ta, cuối cùng dừng lại trên bàn tay dính đầy thuốc bột của ta, nhưng lại không nói gì.
Ta nằm liệt giường ba ngày, có lúc tỉnh, nhưng phần lớn thời gian đều đang ngủ, Tiêu Hành không để ý đến ta, giống như ngục tốt, ném bát cơm xuống rồi rời đi.
Tối ngày thứ ba, ta theo Tiêu Hành ra khỏi tiểu viện, bên ngoài có ba con ngựa đang đứng, ta bước tới dắt một con, nhưng lại thấy hai vị thị vệ bước đến.
Mỗi người dắt một con ngựa, ngượng ngùng nói với ta: "Phu nhân, hai con ngựa này là của bọn ta."
Vậy ta cưỡi con nào? Ta nhìn con ngựa còn lại.
Tiêu Hành đã lên ngựa, nhìn xuống ta: "Tình hình khẩn cấp, khó tìm được ngựa, Vân đại tiểu thư hãy thông cảm!"
"Không sao, không sao." Ta bước đến, hắn kéo ta lên ngựa.
Đây không phải là lần đầu tiên ta cùng hắn cưỡi chung một con ngựa, nhưng lần trước ta mang tâm trạng hiến dâng bản thân, không sợ hãi bất cứ điều gì.
Nhưng tâm trạng hôm nay lại khác. Bởi vì ta không còn sự thản nhiên lúc cởi quần áo trước mặt hắn nữa, đương nhiên sẽ cảm thấy ngại ngùng.
Hắn giận ta vì ta không tin tưởng hắn, giận ta vì ta hạ độc hắn, ta đều có thể hiểu được.
Hắn không chấp nhận việc ta dùng thân xác để báo ơn, chờ trở về Mạc Bắc, ta sẽ tìm cách khác để báo đáp hắn.
"Nắm chặt vào." Tiêu Hành thấp giọng nói bên tai ta, "Nàng mà ngã xuống, ta sẽ không nhặt nàng lên đâu."
Ta không cãi lại, ngoan ngoãn nắm chặt lấy tay cầm trên yên ngựa.
Tiêu Hành rõ ràng hơi sững người một chút, sau đó không nói chuyện với ta nữa.
Chúng ta lặng lẽ rời khỏi kinh thành, sau khi lên quan đạo thì phi ngựa nhanh chóng.
Ta đã vài lần muốn hỏi hắn những chuyện đã xảy ra ở kinh thành trong mấy ngày qua.
Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào.
Gió rất lạnh, ta run lẩy bẩy, Tiêu Hành đột nhiên kéo dây cương, dừng ngựa lại, ta khó hiểu nhìn hắn.
Hắn đột nhiên bế ta lên, quay người lại.
Đối mặt với ta.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
"Ôm chặt vào." Hắn ép ta phải ôm lấy eo hắn, sau đó dùng áo choàng của mình quấn chặt ta lại, "Đừng có cựa quậy, nếu không ta ném nàng xuống đấy."
Ta muốn ngẩng đầu lên xem biểu cảm của hắn lúc nói câu này, nhưng không thể nhìn thấy gì cả.
Chỉ cảm thấy ấm áp, buồn ngủ díp mắt.