Xuân Về Nắng Ấm - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-20 22:55:04
Lượt xem: 5,534
Hắn mặc y phục xong, quay đầu nhìn ta.
"Vậy theo lời ngươi, ngươi cũng là người may mắn rồi."
Ta mỉm cười đáp: "Đúng vậy, nhờ phúc của tướng quân."
Hắn cười mà không nói, đi đến bên giường tựa lưng vào thành giường.
Ta dừng lại bên mép giường, cởi áo khoác ngoài ra.
"Tướng quân nhường chỗ một chút, ta ngủ bên ngoài, ban đêm tiện chăm sóc ngài."
Ta nói xong, ánh mắt hắn thoáng vẻ ngạc nhiên, dái tai hơi ửng đỏ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
"Ngươi là nữ tử thú vị nhất mà Tiêu mỗ từng gặp."
Ta gỡ trâm cài tóc, cầm lấy cây đèn đặt trên đầu giường.
"Thú vị ở chỗ nào?" Dưới ánh đèn, ta hỏi hắn.
Hắn cười mà không nói.
"Ta dâng hiến bản thân, cầu xin tướng quân cứu cả nhà ta. Hiện giờ tướng quân đã làm được, ta đương nhiên phải giữ lời hứa."
Ta cụp mắt xuống, bàn tay nắm chặt, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Ta từng mộng tưởng đêm tân hôn của mình, ánh nến lung linh, chăn gấm ấm áp...
Thế nhưng chưa bao giờ ngờ tới, nó lại diễn ra sau khi gia đình tan nát, trong một cuộc trao đổi, tại trạm dịch cũ kỹ này.
"Ngươi quả nhiên là người giữ lời hứa." Tiêu Hành chống cằm nhìn ta, "Nhưng ta cũng có một câu hỏi."
Ta hít sâu một hơi, ngồi xuống mép giường, ra hiệu cho hắn hỏi.
"Sau đêm nay, ngươi có dự định gì?"
Ta ngẩng phắt đầu nhìn hắn, cau mày hỏi: "Ý tướng quân là muốn một đoạn tình duyên chóng vánh sao?"
"Ta thấy Vân tiểu thư mới là người muốn một đoạn tình duyên chóng vánh thì có!" Tiêu Hành sa sầm mặt, có vẻ không hài lòng với ta.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-ve-nang-am/chuong-6.html.]
"Nói cho ta biết kế hoạch sau này của ngươi." Ánh mắt Tiêu Hành lướt qua xương quai xanh của ta, dừng lại một chút rồi chuyển sang nhìn ngọn nến.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ngọn nến bập bùng một cái rồi tắt hẳn.
Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hai người.
Ta thấp giọng nói: "Huynh trưởng ta bị đày đến Mạc Bắc, ta muốn cứu bọn họ. Trước tiên phải giữ được tính mạng cho cả nhà, sau đó mới tính tiếp."
Hắn đột ngột ngồi thẳng dậy, đến gần ta hơn.
"Sau đó thì sao?" Hắn hỏi.
"Từ từ lên kế hoạch hồi kinh báo thù." Ta nắm chặt lấy chăn, dựa người ra sau. Mặc dù không nhìn thấy hắn, nhưng ta vẫn cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ từ hắn.
Người này, thật giống như mãnh thú.
Hoàn toàn khác biệt với tất cả nam nhân mà ta từng gặp.
"Sau đó thì sao?" Hắn lại chồm người về phía trước.
"Nếu còn sống, sẽ sống thật tốt." Ta không chịu nổi nữa, cánh tay bắt đầu run rẩy.
Đột nhiên eo ta được đỡ lấy, hắn ôm lấy ta, giúp ta ngồi thẳng dậy, cất giọng bất mãn: "Thật lắm lời."
Ta khó hiểu, chẳng phải hắn hỏi ta mới nói sao?
Hắn xoay người, quay lưng về phía ta nằm xuống, giọng nói trầm trầm: "Ta đã bảo người mang giường phụ đến rồi, lát nữa ngươi ngủ trên đó đi."
"Tướng quân chắc chắn chứ?"
"Ngươi cho rằng ta thật sự trúng mỹ nhân kế của ngươi sao?" Hắn giật phắt chăn ra, nhìn chằm chằm vào ta.
Ta chưa bao giờ biết, trong đêm tối, ánh mắt một người lại có thể sáng đến vậy.
Sự bất mãn và chế giễu, đều thể hiện rõ ràng trong đôi mắt ấy.
"Đã nói ngươi xấu xí rồi, mỹ nhân kế của ngươi vô dụng với ta." Dứt lời, hắn lại đắp chăn lên, không thèm để ý đến ta nữa.
Tên này!
Ta còn chưa kịp nói gì, trạm dịch sứ đã gõ cửa, mang giường phụ và chăn gối đến đặt cạnh giường.
Ta mặc y phục nằm xuống, cả đêm không mộng mị.