Xuân Về Nắng Ấm - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-20 22:58:32
Lượt xem: 5,054
Ngày hôm sau, chúng ta đổi sang xe ngựa. Mặc dù bị truy đuổi gắt gao nhưng Tiêu Hành luôn có cách để thoát khỏi vòng vây.
Ta vẫn đang suy nghĩ về lý do khiến Tiêu Hành không vui.
Vén rèm xe nhìn ra ngoài, trên cánh đồng có bảy tám đứa trẻ đang nô đùa, ta buột miệng hỏi hắn: "Tướng quân có thích trẻ con không?"
Hắn vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên mở mắt nhìn ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ lạ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nụ cười kỳ quái ấy, phải đến khi đặt chân đến Mạc Bắc, ta mới hiểu được hàm ý trong đó.
Xe ngựa dừng lại, trên đường bỗng nhiên xuất hiện bảy tám đứa trẻ, trai gái đều có, vây quanh Tiêu Hành.
Chúng nhao nhao gọi: "Cha về rồi!"
Có một đứa bé chập chững mới biết đi, ngọng nghịu gọi hắn là cha.
Hắn đột nhiên bế đứa bé ấy lên, đặt vào lòng ta, ra hiệu cho đứa bé: "Gọi mẹ đi!"
Đứa bé ôm chầm lấy cổ ta, dùng khuôn mặt mũm mĩm cọ cọ vào mặt ta.
Nó nhe hàm răng nhỏ xíu, cười tươi rói với ta rồi gọi:
"Mẹ."
___________
Ta nhìn Tiêu Hành, ra hiệu cho hắn cho ta một lời giải thích hợp lý.
Dù là ai, bị bảy tám đứa trẻ bỗng dưng chạy đến gọi mẹ, cũng phải giật mình.
Tiêu Hành xoa đầu đứa bé, giọng điệu mang theo ý trêu chọc: "Trong kế hoạch tương lai của ngươi, e là phải thêm mấy đứa trẻ rồi."
Nói xong, hắn phóng khoáng rời đi.
Hắn còn đắc ý?
Ta bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân khiến hắn khó chịu, là bởi vì trong kế hoạch mà ta nói hôm đó, không có hắn?
Ta túm lấy cậu bé lớn tuổi nhất, hỏi: "Có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra được không?"
"Tham kiến phu nhân." Cậu bé này đã lớn, không tham gia gọi mẹ như những đứa trẻ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-ve-nang-am/chuong-7.html.]
"Cha mẹ của chúng ta đều đã qua đời, tướng quân đã thu xếp cho chúng ta sống cùng một chỗ, có người chăm sóc."
"Chúng ta đều không phải con của tướng quân."
Đúng như ta đoán.
"Tướng quân sống ở đâu, dẫn ta đến đó đi."
Ta chuyển đến ở trong tiểu viện của Tiêu Hành, nhưng hắn lại không về nhà suốt một tháng trời.
Bởi vì nửa năm trước, triều đình đã phái Vương tướng quân và Tát Giám quân đến tiếp quản binh quyền ở Mạc Bắc.
Tiêu Hành có rất nhiều việc phải giải quyết.
Ta không làm phiền đến hắn, cùng mẫu thân và mọi người dọn dẹp nhà cửa, vừa chờ đợi huynh trưởng và mọi người đến, vừa tìm việc để làm.
Mạc Bắc rộng lớn hơn ta tưởng tượng.
Binh lính lúc chiến tranh là binh, lúc bình yên là dân. Vùng đất hoang này được khai khẩn, lúa mạch xanh mướt, sinh trưởng rất tốt.
"Mạc Bắc hoàn toàn không phải là hoang mạc như lời đồn." Đại muội ngắt một bông lúa mạch non, cho vào miệng nhai, sau đó lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Ngọt lắm tỷ ạ."
"Thật sao? Để ta thử xem."
Tất cả mọi thứ đối với chúng ta đều rất mới mẻ.
Từ cuộc sống nhung lụa trên cao, chúng ta rơi xuống vũng bùn, nhưng may mắn là không ai kiêu ngạo, đều nhanh chóng thích nghi với môi trường và thân phận mới.
"Hay là chúng ta mở trường học đi." Ta nói với đại muội, "Nơi này chỉ có hai thầy đồ, già yếu, lại không tận tâm."
Nữ nhi Vân phủ, không dám nói là thông thạo thi, thư, lễ, nhạc nhưng dạy trẻ con thì vẫn dư sức.
Quan trọng nhất là, chúng ta cần phải làm điều gì đó để khẳng định giá trị bản thân.
Đại muội gật đầu, "Muội nghe lời tỷ."