Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XƯNG ĐẾ - Chương 1 - 2

Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:35:03
Lượt xem: 218

1

Kiếp trước ta và đệ đệ đều c.h.ế.t rất thảm.

Tiểu đệ của ta nhã nhặn lịch sự, lại biết đánh đàn thiêu thùa.

Vậy mà bị phụ thân ta đưa ra biên cương lấy việc lập chiến công tạo nên thanh danh giúp gia tộc có thêm mặt mũi, cuối cùng trận đánh thất bại phải bỏ mạ.ng lại chiến trường.

Nghe nói, thân thể bị c.h.é.m làm hai nửa, ch.ết không toàn thây.

Mà ta từ nhỏ lớn lên ở biên cương, cưỡi ngựa b.ắ.n tên không gì không biết, lại phải tiến cung làm quý phi.

Sau đó lại cùng hoàng hậu đấu đến ngươi ch.ết ta sống.

Nhưng cuối cùng cả hai chúng ta đều không ai thắng cuộc, đệ đệ ta ch.ết, phụ thân nàng cũng mất.

Còn hoàng đế đưa kế muội của ta tiến cung, nói với ta rằng đây chính là tình yêu đời này của hắn.

Tin tức đệ đệ ch.ết được truyền vào kinh, Hoàng thượng lại bồi kế muội tổ chức sinh thần.

Kế mẫu nói “Mỗi người đều có số mệnh của bản thân mình, Nhị lang ch.ết trên lưng ngựa coi như không có bôi nhọ mặt mũi của Bùi gia”

Nói xong, bà ta bắt đầu kể về mối tình đẹp như tranh giữa hoàng thượng và kế muội của ta.

“Sau này các ngươi ở trong cung, tỷ muội đồng tâm cũng có thể chiếu cố lẫn nhau”

“Người một nhà, quan trọng nhất là có thể ở cùng với nhau”

Ta nhìn bà ta nói một chuyện vô cùng chân thành, có thật là có thể ở bên nhau không.

Giống như ta trời sinh có tấm lòng lương thiện, nhìn không được việc người khác không thể thực hiện được mong ước của bản thân.

Nhưng có một vấn đề, nếu là người một nhà quây quần thì không được phép thiếu bất kỳ ai.

Đệ đệ ta ch.ết rồi, cho nên đối với những người ở lại cũng không thể gọi là doàn viên được.

Giúp người phải giúp đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây Thiên.

Ta lấy ra bảo đao được rèn từ huyền thiết dưới đáy hòm, trước c.h.é.m ch.ết kế mẫu, sau lại đi tới ngự hoa viên á.m sá.t Hoàng đế.

Ta truy, hắn trốn, cho dù mọc cánh cũng khó lòng trốn thoát.

Đáng tiếc phía bên ngoài hắn có thị vệ hỗ trợ, đem ta vạn tiễn xuyên thân.

Nhưng không sao, trước khi ch.ết ta cũng đã đem kế muội vừa mới lên ngôi hoàng hậu c.h.é.m ch.ết.

Không biết Hoàng đế có vì báo thù mà đem phụ thân ta giế.t ch.ết hay không?

Tru di cửu tộc, như vậy mới có thể giúp một nhà chúng ta ở dưới đoàn tụ với nhau.

2

Hiện giờ trước mắt ta là một mảnh mờ mịt, ta cũng không biết giải thích chuyện này như nào nhưng chính là ta đã trọng sinh.

Và ta cảm thấy đệ đệ ta cũng trọng sinh.

Bùi ngọc xông vào phòng ta, sắc mặt tái nhợt, tinh thần hoảng hốt:

“Đại tỷ, tỷ chạy nhanh đi!”

“Thánh chỉ sắc phong nếu được đem tới liền không kịp đâu, tỷ tính tình nóng nảy, thật sự là không đảm đương nổi chức vị quý phi”

Đệ đệ ta ch.ết sớm, chỉ biết rằng ta sống trong cung không hề vui vẻ, cùng hoàng hậu đấu qua đấu lại. Sau này lúc hắn ch.ết lại càng  không biết chuyện một tay ta làm nên kỳ tích ở ngự hoa viên.

Nếu hắn biết, đoán rằng càng thúc giục ta chạy nhanh hơn mất.

Ta còn chưa kịp trả lời, đã thấy cha ta cao hứng sai người hầu kêu ta ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xung-de/chuong-1-2.html.]

“Bùi Nhan, mau tới tiếp chỉ!”

“Hoàng ân ban thưởng, bệ hạ muốn phong con làm quý phi!”

Bùi Ngọc nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, bĩu môi nói một câu:

“Xong rồi! Chẳng lẽ ta sống lại một đời vẫn không cứu được đại tỷ sao?”

Ta nghĩ thầm, hắn vẫn là nên tự cứu bản thân mình thì hơn.

Người xưa thường nói, có Kế mẫu liền có cha dượng đúng là không có sai.

Sau khi mẫu thân ta chế.t, kế mẫu liền vào phủ.

Sợ kế mẫu khắt khe ta, cữu cữu đưa ta về biên cương chăm sóc, còn Bùi Ngọc thì được đưa tới núi Đông Yên đọc sách.

Sau khi Bùi Ngọc đi học, hắn liền thích vẽ tranh chơi đàn, nhãn nhặn tuấn tú nhưng lại là thư sinh không thể xách nặng khiêng nhiều.

Mà ta đá gà chọc chó, cưỡi ngựa b.ắ.n cung không gì không giỏi. Chỉ là những thứ liên quan đến mấy chữ tiểu thư khuê các thì ta làm không nổi.

Mỗi khi đến những ngày lễ tết, trong các buổi thọ yến ta sẽ phải dâng lên một món đồ thêu mà bản thân làm. Nhưng chủ nhân của những tác phẩm đó đều là của đệ đệ ta.

Hi~~~ Vịt nè

Nếu kiếp này đệ đệ ta vẫn phải tới biên cương thì chỉ sợ khi cữu cữu vừa ch.ết thì hắn đã đầu một nơi thân một nẻo mất.

Nhưng thánh chỉ đã tới cửa, hai bọn ta dù muốn chạy cũng không còn cơ hội.

Ta vỗ vai Bùi Ngọc, ra hiệu hắn đợi một chút đừng sốt ruột.

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, cùng lắm thì ta c.h.é.m ch.ết bọn họ . Đã ch.ết qua một lần rồi còn sợ hãi gì nữa?”

Bùi Ngọc nghe vậy, đôi mắt sáng lên:

“Đại tỷ, chẳng lẽ tỷ cũng!”

Ta ném cho hắn một ánh mắt khẳng định, mang hắn ra ngoài quỳ xuống tiếp chỉ.

Một bên khấu tạ hoàng ân, một bên nhanh chóng suy nghĩ kế sách.

Lần này, ta cùng Bùi Ngọc làm sao mới có thể thấy được cửa sinh trong cửu lộ đây?

Ta cũng không thể trực tiếp mang theo đao lớn ch.ém ch.ết hoàng đế đúng không?

Thoải mái thì tất nhiên là sướng, nhưng như vậy không phải là phí hoài cơ hội trọng sinh hay sao?

Cha ta cùng kế mẫu mặt mày hớn hở, còn chịu khó dặn dò ta. Tiến cung phải hầu hạ hoàng đế thật tốt, không được làm mất mặt gia tộc.

“Hoàng hậu có hậu thuẫn lớn, vào cung phải ngàn lần vạn lần đề phòng nàng ta”

Kế muội  cùng cha khác mẫu  của ta – Bùi Tố hai mắt đẫm lệ.

Cũng không phải là không nỡ xa ta mà chủ yếu là vì nàng ta thích hoàng đế.

Thật ra hoàng đế cũng thích nàng ta.

Nhưng hoàng đế chơi không lại hoàng hậu, mà sợ Bùi Tố tiến cung bị bắt n.ạt cho nên liền đem cái mũ này ụp lên đầu ta, để hoàng hậu toàn tâm toàn ý đối phó ta vậy thì hắn ta cùng Bùi Tố có thể làm ngư ông đắc lợi.

Chờ hoàng hậu rớt đài, Hoàng đế sẽ lập tức đem Bùi Tố tiến cung.

Mẹ k.iếp,  cả đời của ta chưa từng cầm qua kim thêu, cuối cùng lại còn may áo cưới cho Bùi Tố.

Việc này có chó mới chịu được!

Cha ta còn định tiếp túc giảng giải nhưng ta thực sự nghe nổi nữa, bỗng nhiên vỗ lên bàn một cái.

“Ta muốn yên tĩnh một chút!”

Cái bàn khẽ rung lên, một vết nứt xuất hiện.

Cha ta cũng run rẩy, có thể là nhớ tới hồi  mẫu thân ta còn sống, cũng  đã từng một đao ch.ém n.át hòn đá non bộ ở ngoài vườn. Lại cẩn thận từng li từng tý mang theo kế mẫu cùng Bùi Tố ra ngoài, khép cửa lại không dám lên tiếng.

Loading...