XƯNG ĐẾ - Chương 15 - 16
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:37:30
Lượt xem: 226
15
Thời điểm ta dẫn binh đánh thẳng vào triều đình đột quyết thì thánh chỉ hoàng đế ban xuống cũng truyền tới.
Trong chiếu chỉ viết, việc mang quân đánh vào triều đình đột quyết làm hào tài tốn của. Bây giờ chúng ta nên tu thân dưỡng sức để cho bách tính biên cương có thời gian hồi phục sau chiến tranh.
Hắn chuẩn bị chấp nhận lời nghị hòa của đột quyết, đồng ý đón công chúa đột quyết vào hậu cung.
Thái giám truyển chỉ đuổi theo cả chặng đường cũng không đuổi kịp ta, người truyền tin nói cữu cữu đã nhận thánh nhưng cũng không có cách nào thông báo với ta được.
“Đại sự như vậy sao không thương nghị cùng với bệ hạ!”
Cữu cữu không nói lời nào, thái giám đang định tiếp tục chất vấn đã bị phó tướng bên người của cữu cữu mắng cho một trận!
“Có phải khi quân đột quyết đánh vào Định Bắc Quận, chúng ta cũng phải truyền tin hỏi bệ hạ có nên phản kích hay không?”
“Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không nhận!”
Hành động lần này của hoàng đế, chính là không muốn quyền lực của cữu cữu càng lúc càng lớn.
Nhưng phải khiến hắn thất vọng rồi.
Khi ta dẫn quân quay về, cữu cữu nghe tin lập tức đưa người tới đón.
Ta nhảy xuống khỏi ngựa, đem chiếc hộp gấm trên tay dâng lên.
“Mạt tướng không phụ sứ mệnh!”
“Đã đem đầu khả hãn về làm lễ vật cho Đại soái!”
Những bách tính xung quanh nhiệt liệt chào mừng, những tiếng hò reo, hoan hô vang lên liên tục.
Sau mười tám năm, khi kỵ binh Đại Hạ san bằng vương triều đột quyết, bóng ma che phủ trên đầu bách tính biên cương cuối cùng đã tiêu tán.
Ta không chỉ là cháu trai của Đại soái, mà còn là vị tướng quân xuất thiếu niên với tài dụng binh như thần.
Sau này trên sử sách cũng sẽ có một vị trí cho tên của ta.
.....
Tiệc ăn mừng qua đi, ta lấy lý do bị ốm không ra ngoài nhưng thực tế là dẫn người quay về kinh.
Sau khi tin tức cha ta c.h.ế.t truyền vào kinh, ở Bùi phủ chỉ còn lại kế mẫu và Bùi Tố.
Người cung cấp thông tin nói cho ta biết Bùi Tố có một đứa con trai riêng được nuôi dưỡng ở biệt viện.
Hoàng đế đúng là sung sướng thư thả mà.
Nhưng bây giờ ta ở biên cương lập nhiều chiến công như vậy, hắn còn có thể giống như kiếp trước đưa Bùi Tố vào cung được sao?
Huống hồ, kiếp này phụ thân của hoàng hậu đã có phòng bị không để hoàng đế nắm được nhược điểm.
Còn ta hồi kinh chính là muốn tự mình đi gặp nhà ngoại của hoàng hậu – Thôi Thị.
Thôi gia nắm được không ít thông tin tư mật, cho nên bọn họ để trưởng tử của mình là Thôi Bình Huy tiếp đãi ta.
“Gặp qua Trung Dũng Hầu”
Công tử Thôi thị như lan như ngọc, phong nhã đào hoa trên tay cầm theo một chiếc quạt xếp, không cần ra vẻ cũng toát lên sự phong lưu.
“Thôi gia chỉ có một yêu cầu, sau này Trung Dũng Hầu có giành được giang sơn, vị trí hoàng phu nhất định phải là nhi tử của Thôi Thị”
Ta có chút sững sờ khẽ nhíu mày.
“Tin tức của Thôi gia quả thật nhanh nhạy”
“Xá muội cũng là trong lúc vô tình phát hiện”
Thôi Bình Huy vẫn luôn duy trì phong thái bình thản, quân tử tiêu dao.
Hắn đứng dậy, thay ta rót trà.
“Bình Huy năm tuổi vỡ lòng, tám tuổi đã có thể đọc thuộc lòng ngũ kinh, cũng biết chút binh pháp. So với những công tử trẻ tuổi ở đế đô không ai thích hợp với Hầu gia hơn ta”
“Thôi gia cũng có chút gia sản, ngày sau có thể trở thành hậu thuẫn vững chắc cho Hầu gia”
Đại công tử Thôi gia đúng là xứng danh với niên hiệu đệ nhất mỹ nam tử kinh thành, chỉ với ánh mắt thâm tình đó cũng đủ khiến người khác khó lòng từ chối thỉnh cầu của hắn.
Đúng là mỹ nhân có độc!
“ Sao công tử biết sau này ta sẽ xưng đế? Biết đâu ta đổi lại thân phận với Bùi Ngọc như vậy không phải Thôi đại công tử sẽ phải thua lỗ sao?”
Thôi Bình Huy cười khẽ “ Hầu gia không phải người thường, làm sao có thể chấp nhận việc may áo cưới cho kẻ khác?”
16
Sau khi cùng Thôi gia đạt được ước định, ta mang theo một đồng tiền tài do Thôi gia cung cấp quay về biên cương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xung-de/chuong-15-16.html.]
Từ sau khi thu phục được đột quyết, bách tích khắp nơi dường như cảm nhận được thời thế sắp thay đổi, vô số người xin gia nhập quân doanh.
Cữu cữu không tham công, cho nên người người đều biết người đứng đầu quân doanh bây giờ là Trung Dũng Hầu.
Trải qua thời gian vừa rồi, cuối cùng hoàng đế cũng không thể ngồi yên được nữa, nhanh chóng truyền chỉ triệu ta về kinh.
Ta lấy lý do biên cương còn chưa ổn định, tiếp tục trì hoãn thêm một năm rưỡi nữa.
Trong một năm rưỡi này, ta vừa nghỉ ngơi dưỡng sức ở Định Bắc Quận, vừa chiêu binh mãi mã.
Đối với loại quyền lực này, chỉ cần ai nắm giữ nhiều hơn người đó có quyền định đoạt.
Người đánh bại đột quyết là ta, người cầm trong tay trọng binh cũng là ta.
Còn về phần hoàng đế, chỉ là kẻ có danh chứ không có thực của Đại hạ thôi.
Cái gọi là huyết mạch thì đáng giá mấy đồng?
Giang sơn Đại Hạ hiện tại cũng không phải do hắn đoạt của triều đại trước hay sao?
Thứ hoàng đế thích nhất không phải thích nhất là đùa bỡn quyền lực sao, không phải luôn muốn lấy việc cân bằng các bên làm chiến lược à?
Ngược lại bây giờ ta muốn xem với tình thế hiện tại thì hắn còn có thể cân bằng cái gì đây?
Hi~~~ Vịt nè
Còn về phía Bùi Ngọc, ta lấy danh nghĩa chúc mừng sinh thần, quang minh chính đại mang theo 800 binh lính.
Không nói đến việc hoàng đế có dám động tới đệ đệ ta hay không, kể cả hắn thực sự nổi điên, cũng phải nhìn xem ta có cho cơ hội đó hay không.
.....
Hoắc Giang An đòi đi theo ta.
Gia tộc hắn đây là muốn đặt cược hai bên, mặc cho hắn làm nũng như nào thì bên ngoài diễn tiết mục phụ tử ân đoạn nghĩa tuyệt nhưng bên trong lại thông qua Hoắc Giang An để lấy lòng ta.Lão già đáng ch.ết này đúng là con cáo già.
Sau buổi tối uống rượu trò chuyện đó, Hoắc Giang An đối với ta trung thành tuyệt đối, thậm chí có mấy lần mạo hiểm suýt mất mạ.ng vì ta, còn cướp lại được mấy thành trì từ tay địch.
Mới xa cách nhau có ba ngày mà hắn đã khiến ta phải lau mắt mà nhìn, hiện tại Hoắc Giang An giống như viên ngọc thô được mài dũa sáng chói, giống như thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi bao.
“Tướng quân muốn đi đánh Cao Xương sao?”
Hoắc Giang An biết rõ còn hỏi.
Hắn không thể đi cùng, nơi đây còn có rất nhiều việc hắn cần phải xử lý.
“Ừ,ba ngày nữa sẽ lên đường”
“Tướng quân, người muốn mang theo Từ Hằng Chí đúng không?”
Ta nghiêng đầu, trong mắt mang theo ý cười “ Hằng Chí là cận vệ của ta, tự nhiên là phải đi cùng với ta rồi”
Hắn cắn môi, từ mặt tới cổ đỏ bừng.
“Việc Từ Hằng Chí làm được, ta cũng làm được”
“Hả? Hằng Chí làm gì cơ?”
Hoắc Giang An nghiêng đầu qua nơi khác, khó chịu nói “ Dù sao, ta với hắn cũng không chênh lệch mấy đâu”
Đôi mắt ta giấu đi ý cười, thay hắn sửa sang lại vạt áo.
“Chờ ta khải hoàn”
Sau khi Hoắc Giang An rời đi, cữu cữu mới đi vào:
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”
“Đại công tử Thôi Thị cũng nhiều lần lui tới, Hằng Chí là đứa trẻ ta nhìn nó trưởng thành. Mà vị Hoắc gia này cũng thoát thai hoán cốt”
“A Nhan thích người nào?”
Ta cười “Làm gì có vị hoàng đế nào chỉ có một hồng nhan tri kỷ ?”
“Đánh trận bảo vệ giang sơn vất vả như vậy, con vừa ý mấy người cũng đâu có gì quá đáng, đúng không?”
Cữu cữu cười lớn:
“A Nhan định khi nào đổi lại thân phận với Bùi Ngọc?”
“Tóm lại vẫn cần phải chiếu cáo với thiên hạ, con đã thập tử nhất sinh biết bao nhiêu lần nếu sau này trong sách sử không có tên con thì không phải là thua thiệt lớn sao?”
“Không sợ có người vì thân phận nữ nhi của con mà ngăn cản sao?”
“Tất nhiên không sợ, nếu không phục liền lên đây so tài với con.Người đánh bại đột quyết là con, đầu của Khả Hãn Hồi Thuỷ cũng là con tự mình chặt. Không phải tự nhiên mà con đi được đến vị trí này, so với những kẻ chỉ biết kế thừa tước vị thì đã là sự đối lập hoàn toàn rồi”
“Thứ con muốn, tự con sẽ giành lấy!”
Cữu cữu vỗ tay cười to “ Hay lắm! Có chí khí!”