XƯNG ĐẾ - Chương 13 - 14
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:37:11
Lượt xem: 194
13
Sau nửa tháng, chiến sĩ báo tin đại quân ta liên tục chiến thắng các cuộc đột kích nhỏ với quân đột quyết.
Đây là chiếc bẫy cữu cữu cố ý sắp xếp, chỉ còn chờ cha ta cùng người đột quyết nhảy vào.
Mà người vốn không nên ở chiến trường như ta, giờ phút này lại đem theo hai ngàn kỵ binh tập kích đại doanh của quân đột quyết.
Chân ngựa được quấn vải mềm, cuộc hành quân giữa đêm vô cùng im ắng. Sau lưng ta là hai ngàn kỵ binh đang tiến thẳng đến doanh trại quân địch chỉ có một chút binh lính canh giữ xung quanh.
Vốn người đột quyết vẫn còn đang ôm mộng đẹp về phương Nam, nhi tử của khả hãn Hồi Lợi cùng rất nhiều các vương tử khác giờ phút này đang ở trong lều lớn.
Dưới ánh lửa bên trong, ta đơn thương độc mã bắt sống nhiều tướng địch.
Kiếp trước, Bùi Ngọc cùng cữu cữu đều ch.ết trên tay bọn chúng.
Lúc Bùi Ngọc ch.ết, đầu một nơi thân một nẻo. Bọn chúng còn đem đầu đệ đệ ta buộc dưới đuôi ngựa kéo chạy vòng quanh Định Bắc Quận.
Kiếp này, kẻ phải ch.ết ở nơi xứ người chính là bọn chúng.
“Báo! Bùi phó tướng đã bắt sống được rất nhiều tướng địch, hiện đang đại thắng quay về!”
Trong soái trướng, cữu cữu nhanh chóng mang người ra đón.
“Bùi Ngọc may mắn không làm nhục sứ mệnh!”
Mà ở bên kia, trận phục kích do ta và cữu cữu an bài cũng truyền về tin chiến thắng.
Chỉ là cha ta đã không còn cơ hội quay về.
Núi hoang vắng lạnh, những con quạ đen đậu trên các cành cây khô cằn cỗi đang nhìn chằm chằm vào thi th.ể bên dưới.
Cha ta cùng thân tín của mình đều ch.ết dưới đao của quân đột quyết.
Trên người ông ta còn cất giấu một phong thư bí mật do ta cài vào.
Trong thư nói,ông ta giả vờ gửi bản đồ giả cho quân địch nhằm khiến chúng buông lỏng cảnh giác.
Ta còn mô phỏng chữ viết của ông ta soạn ra một bản chiến thuật.
Không biết đám người đột quyết có lục soát thi th.ể hay không.
Nhưng nếu như bọn chúng nhặt được chiến thuật giả mà ta đã chuẩn bị sẵn thì con đường tiếp theo của bọn chúng chỉ có một đi không trở lại. Như vậy sẽ là kết quả tốt nhất.
Đương nhiên nếu không lục soát cũng không sao.
Dù sao ta cũng không lỗ.
......
Sau khi làm cho đại quân đột quyết tổn hại nặng nề, còn bắt sống được rất nhiều vương tử.
Danh tiếng của cữu cữu ở biên cương có thể nói là có một không hai.
Mặc dù tổn thất duy nhất là cha ta nhưng nó cũng không có ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Phong thưởng ở trong kinh rất nhanh truyền tới, ta đoán hiện tại hoàng đế có lẽ tức đến cắn nát răng hàm mình mất rồi.
Người được phong thưởng lần này là ta.
A, phải là Bùi Ngọc.
Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, anh hùng xuất thiếu niên vì để khích lệ hạ chỉ để ta kế thừa tước vị Bùi gia.
Đi cùng còn có mật thư của Bùi Ngọc.
“Tỷ tỷ! tỷ đánh thắng chậm một chút, tỷ lập nhiều chiến công quá. Hoàng đế vì muốn trấn an tỷ nên định sủng hạnh ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xung-de/chuong-13-14.html.]
Suýt chút nữa quên mất bên trong thâm cung, ta còn có một đệ đệ đang làm quý phi.
Kiếp trước một nhà hoàng hậu cũng ch.ết trong âm mưu quyền lực của đế vương. Cho nên trước khi đi ta còn cố ý nhắc nhở Bùi Ngọc, để cho hắn có thể lợi dụng điều đó tốt nhất là có thể kết đồng minh cùng với hoàng hậu.
Cũng không biết Bùi Ngọc và hoàng hậu như thế nào rồi.
14
Tối đến, ta cầm một bầu rượu ngồi trên cành cây uống.
“Nâng chén mời minh nguyệt, đối ảnh cùng tam nhân”
Phía sau, Hoắc Giang An bưng theo một đĩa thịt bò đi tới.
“Bùi Ngọc, ngươi bớt đau buồn”
Trên mặt của Hoắc Giang An mang theo chút thương tiếc,có chút không được tự nhiên an ủi ta.
Trong quân ai cũng biết chuyện cha ta đã ch.ết, người không biết chuyện đều cho rằng ta đang rất thương tâm.
Ánh trăng chiếu trên mặt Hoắc Giang An, so lúc mới gặp thì hắn trông cường tráng hơn, cũng đen hơn rất nhiều.
Ta mỉm cười, vỗ mặt đất trống bên cạnh ra hiệu hắn ngồi xuống.
“Tiểu hầu gia lần này lập được chiến công ,dự định bao giờ hồi kinh?”
Hoắc Giang An lắc đầu “ Ta muốn ở lại Định Bắc Quận”
“A? Còn chưa chịu tội đủ sao?”
Hắn nói “ Không phải chịu tội”
“Hôm đó, lúc ngươi cùng các binh sĩ tỷ thí, ta cảm thấy ngươi như vậy mới là một nam tử chân chính”
“ Việc ta đến biên cương thật ra không phải là do trong nhà an bài, mà đại ca ta là huynh trưởng tất nhiên sẽ kế thừa tước vị Sùng Diên Hầu. Còn ta giống như bao công tử khác chỉ biết ăn chơi phóng túng ở kinh thành, ta gây hoạ phụ thân liền mắng ta là phế vật. Cho nên trong lúc tức giận ta chạy tới Bắc Định Quận tòng quân”
“ Có lẽ phụ thân ta nói đúng, lúc đó ta quả thực giống như phế vật. Khi tới Định Bắc Quận cũng phải dựa vào danh tiếng của ông ấy để được người khác chiếu cố, còn cảm thấy bản thân ưu việt hơn người khác”“
“Nhưng bây giờ ta cảm thấy mình đã khác, Bùi phó tướng, cảm ơn cậy gậy ngày hôm đó của ngươi khiến ta có động lực làm một tướng sĩ chân chính”
Ta đứng dậy, đưa cho hắn bình rượu rồi vỗ vai động viên.
Mặc kệ sau này có như nào, chí ít giây phút này chúng ta đều đang thật lòng.
Hắn ngửa đầu uống cạn rồi cười lớn.
“Sảng khoái!”
.....
Sau khi thu được một mẻ các lớn, ta và cữu cữu đều cảm thấy rèn sắt thì phải rèn lúc còn nóng. Thống nhất đánh thẳng luôn vào triều đình đột quyết.
Có cữu cữu làm hậu phương vững chắc phía sau, ta dẫn binh xuất trận.
“Cữu cữu không cần lo lắng, lúc Quan Quân Hầu được phong tước cũng mới chỉ vừa hai mươi tuổi. Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, biết đâu con cũng là thiếu niên thiên tài thì sao?”
Cữu cữu lắc đầu cười khổ, vỗ vai ta:
Hi~~~ Vịt nè
“Mọi sự nên cẩn thận, ta chờ con khải hoàn”
“Tất thắng!”
Ta giơ cao trường kiếm, các binh sĩ phía sau lưng cũng hô to tất thắng.
“ Lấy Minh Nguyệt gột rửa trường kiếm, lấy m.áu bạo quân luyện kiếm t.inh”
“Cữu cữu, chờ con đem đầu Khả Hãn về làm bô cho người”