XƯƠNG TRẮNG KHÔNG CẦN THÂM TÌNH CỎ RÁC - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-10-04 15:40:41
Lượt xem: 1,427
9
"Xe của tôi bị đâm."
Tiêu Ngọc đến đội cảnh sát giao thông.
Bịa đại một lý do xe bị đ.â.m rồi vào phòng giám sát.
Nào ngờ mẹ và em gái tôi đã ở trong đó.
Phía sau còn có cảnh sát đi cùng.
Họ nhìn Tiêu Ngọc, ánh mắt vừa như cười vừa như không.
"Xem ra xe cậu bị đ.â.m và việc Hạ Hạ gặp chuyện là cùng một ngày."
Mẹ và em gái tôi khẳng định tôi bị người ta hãm hại, nên đã chọn báo cảnh sát để tìm ra sự thật.
Còn anh ta, Tiêu Ngọc, đang sợ hãi điều gì?
Dùng một cái cớ vụng về, lén lút nhìn trộm sự thật.
Chẳng lẽ tôi thật sự có thể tự mình ngã ch..ết sao? Chỉ để hãm hại Hoàng Chi Chi?
Camera tua ngược lại, mọi chuyện nhanh chóng rõ ràng.
Tôi và Hoàng Chi Chi đứng bên đường nói chuyện, một chiếc xe máy lao tới, tôi đẩy Hoàng Chi Chi ra nhưng bản thân lại bị tông bay.
Tôi gật đầu.
Ngẩng cằm nhìn Tiêu Ngọc.
Đúng là như vậy.
Là Hoàng Chi Chi tự mình chạy đến nói muốn giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa cô ta và Tiêu Ngọc, bảo tôi đừng hiểu lầm.
Kết quả là tôi và cô ta giằng co mãi cũng không nói rõ ràng được.
Sau đó thì có một chiếc xe máy lao đến.
Nếu không phải tôi đã đẩy cô ta ra, thì hôm nay người ch..ết có lẽ chính là Hoàng Chi Chi!
Sắc mặt Tiêu Ngọc cực kỳ khó coi.
"Ngu ngốc!"
Em gái tôi vừa khóc vừa mắng.
Tôi muốn lau nước mắt cho em ấy, nhưng lại vồ hụt.
Không sao đâu, em gái.
Em gái của tôi thông minh hơn chị gái, sau này nhất định phải chăm sóc tốt cho mẹ nhé.
Sự thật được phơi bày, tôi thở phào nhẹ nhõm muốn quay người rời đi, nhưng lại phát hiện mọi người đều không nhúc nhích.
Camera giám sát này hình như vẫn chưa hết!
Cô ta, Hoàng Chi Chi, vậy mà lại đứng dậy!
???
Không phải chứ, vậy gãy xương của cô ta là sao?
Trong camera giám sát, chiếc xe máy quay lại, người thanh niên lái xe bước xuống nói gì đó với Hoàng Chi Chi mà tôi không biết.
Sau đó, Hoàng Chi Chi đi đến bên cạnh tôi và tự bẻ gãy chân mình!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuong-trang-khong-can-tham-tinh-co-rac/chuong-6.html.]
Tôi nổi da gà, sởn cả tóc gáy.
Đây là thứ gì vậy!
Sao cô ta còn giống ma hơn cả tôi?
Những chuyện sau đó cũng không khác biệt lắm, tôi mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Hoàng Chi Chi giả vờ hôn mê bất tỉnh, vội vàng gọi 120.
Nhưng vì chấn thương sọ não nên tôi không nhớ được bất cứ chuyện gì trước đó.
Hoàng Chi Chi thừa cơ nói là tôi đẩy cô ta, mặc dù tôi không tin mình sẽ đẩy người khác, nhưng trong lúc mất trí nhớ tôi không thể nào cãi lại được.
Ngay cả khi lên xe cấp cứu, nhìn tôi có vẻ lành lặn nhưng cũng bị Tiêu Ngọc cho rằng là tâm tư nặng nề nên bị đối xử qua loa.
Sắc mặt Tiêu Ngọc trắng bệch.
Suy cho cùng, Hoàng Chi Chi trong lòng anh ta vẫn luôn là cô em gái nhỏ đáng yêu cần anh ta chăm sóc.
Bây giờ đột nhiên phát hiện ra đây là một đóa hoa ăn thịt người, chắc hẳn cú sốc đối với anh ta rất lớn.
Giọng anh ta khàn khàn, dáng người cao lớn dường như bỗng chốc tiều tụy, anh ta cúi đầu trước mặt mẹ tôi: "Dì ơi, con nhất định sẽ báo thù cho Hạ Hạ."
"Báo thù?"
Ánh mắt mẹ tôi lạnh lùng, như lưỡi kiếm sắc bén đ.â.m thẳng vào Tiêu Ngọc.
"Ai cần thứ đồ bẩn thỉu này chứ? Con gái tôi sẽ nhận được kết quả công bằng công chính, chứ không phải sự lật lọng vì tư lợi cá nhân của ai đó."
Nói xong, mẹ và em gái tôi quay người cúi đầu chào các cảnh sát, nước mắt lưng tròng.
Các cảnh sát cũng đáp lễ.
Họ cùng nhau ra ngoài, chỉ còn lại Tiêu Ngọc chìm trong bóng tối.
10
Khi Hoàng Chi Chi bị cảnh sát dẫn đi, chân cô ta vẫn chưa lành.
Cô ta vừa khóc vừa bám lấy chân Tiêu Ngọc nhưng lại bị cảnh sát gỡ tay ra.
"Tiêu Ngọc ca ca, anh nói với họ là em không làm, anh không tin em nữa sao?"
Môi Tiêu Ngọc mấp máy, ánh mắt u ám.
Còn tôi thì nghiêng đầu nhìn họ, chỉ hận không có hạt dưa và coca để xem kịch.
"Chi Chi, người làm sai thì phải trả giá."
"Ở đó có camera giám sát."
Tiêu Ngọc vẻ mặt mệt mỏi.
Tôi có thể hiểu được.
Hoàng Chi Chi là đứa con gái mà bạn thân của mẹ anh ta đã gửi gắm trước khi qua đời, là em gái mà anh ta nuôi nấng từ nhỏ.
Ai mà tin được cô ta thật sự có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Hai chữ camera giám sát vừa thốt ra, Hoàng Chi Chi đột nhiên biến sắc.
Cô ta đứng thẳng người, thu lại vẻ mặt đáng thương, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
"Được rồi, vậy tôi cũng lười giả vờ nữa."
"Tiêu Ngọc ca ca, cảm ơn anh đã chăm sóc, tạm biệt."
Khi lên xe cảnh sát, trên mặt cô ta thậm chí còn mang theo nụ cười.