XƯƠNG TRẮNG KHÔNG CẦN THÂM TÌNH CỎ RÁC - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-10-04 15:40:59
Lượt xem: 1,753
Cảnh chủ nhiệm bất chấp cảnh cáo của bệnh viện, thu thập chứng cứ, sắp xếp logic, phân tích từng chữ trong bệnh án của tôi, cuối cùng giao mọi thứ cho mẹ tôi: "Kiện đi, đây là tai biến y khoa."
Chỉ cần chậm một chút, hoặc Tiêu Ngọc chịu nhìn đồng tử của tôi, chụp CT, tôi thậm chí không cần phải mổ sọ, chỉ cần khoan lỗ là có thể sống.
Nhưng Tiêu Ngọc đã vi phạm y đức, tin tưởng Hoàng Chi Chi.
Tại tòa án, Tiêu Ngọc nhận hết mọi lỗi lầm, nhưng bệnh viện không muốn mất đi chuyên gia giỏi này, đã thuê luật sư giỏi nhất, cuối cùng chỉ bồi thường một khoản tiền lớn và giáng chức cho xong chuyện.
Nói là giáng chức, nhưng ai cũng biết người đứng đầu khoa vẫn là anh ta.
Cảnh chủ nhiệm đến phòng làm việc của viện trưởng đập bàn cả buổi chiều cũng không thể thay đổi quyết định này.
Khi ra ngoài, ông ấy nhìn thấy Tiêu Ngọc đứng ở cửa, khuôn mặt tròn trịa béo úp phập phồng dữ dội.
"Tiêu Ngọc, cậu tưởng chỉ có cậu mới cứu được người sao?"
"Thẩm Hạ nhà chúng tôi cũng là bác sĩ có năng lực nhất! Cậu để một bác sĩ ngoại thần kinh ch..ết vì xuất huyết não không được cấp cứu kịp thời!"
Tiêu Ngọc tiều tụy đi nhiều, râu xanh lởm chởm khắp cằm, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình treo trên người, như một bóng ma.
"Tôi biết."
Ngay cả giọng nói của anh ta cũng nhỏ nhẹ như từ trên trời rơi xuống.
"Vậy thì cậu tốt nhất nên xứng đáng với việc bệnh viện ra sức bảo vệ cậu, xứng đáng với mạng sống của Thẩm Hạ!"
Cảnh chủ nhiệm sắp về hưu nghiến răng nghiến lợi, mắng chửi bằng giọng trầm thấp, khiến tôi cảm thấy chua xót trong lòng.
Chủ nhiệm đừng buồn.
Ông đã làm rất nhiều cho cháu rồi, chỉ tiếc là cháu không có bản lĩnh, làm ông mất mặt.
Ông sẽ có những đàn em và học trò giỏi hơn.
Bàn tay Tiêu Ngọc run rẩy trong tay áo, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu.
11
Tiêu Ngọc không biết đã tìm được thám tử tư từ đâu.
Nói cũng thật tài giỏi.
Điều tra rõ ràng mọi chuyện của tôi và Hoàng Chi Chi trong ba năm qua, có những chuyện bản thân tôi còn không nhớ, thám tử tư cũng biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuong-trang-khong-can-tham-tinh-co-rac/chuong-7.html.]
Từ số lượng chứng cứ khổng lồ này, tôi cũng phải cảm thán Hoàng Chi Chi thật sự rất kiên trì, cô ta có thể chia rẽ tôi và Tiêu Ngọc thật tốn không ít tâm tư chỉ vì muốn gả cho Tiêu Ngọc.
Tiêu Ngọc xin thăm gặp.
Qua lớp kính, anh ta dán từng tờ chứng cứ lên trước mặt Hoàng Chi Chi.
"Hoàng Chi Chi, em hận anh đến vậy sao?"
Hoàng Chi Chi gầy đi rất nhiều, trên mặt còn có vết bầm tím, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
"Em chưa bao giờ hận anh, ngược lại em muốn gả cho anh, phải trách thì trách Thẩm Hạ cản đường em."
Yết hầu Tiêu Ngọc chuyển động, gân xanh nổi lên, trong mắt toàn là tia m.á.u do thức đêm.
"Em vậy mà đến bây giờ còn không biết hối cải, anh đối xử với em tốt như vậy! Em vậy mà lại làm hại người anh yêu nhất! Sao em có thể độc ác như vậy?!"
Hoàng Chi Chi bị Tiêu Ngọc quát mắng cũng lạnh mặt, nheo mắt lại, lời nói ra còn cay nghiệt hơn cả dao.
"Anh thích ai thì liên quan gì đến em? Em chỉ muốn gả cho anh chứ không phải thích anh. Phải, em biết anh coi em như em gái, đối xử tốt với em, nhưng coi em như em gái thì anh có mua nhà cho em không? Có mua xe cho em không? Có mua túi xách, nhẫn kim cương cho em không? Em đang tranh giành tương lai. Anh lại tính toán tình cảm với em?"
"Em không muốn sau khi mẹ em qua đời thì phải hạ thấp địa vị, chỉ có thể tìm một người có địa vị tương đương để gả, nếu như xung quanh không có ai khác, anh tưởng em thích hao tâm tổn sức làm tiểu tam sao? Kỹ năng không bằng người ta, đánh cược thua thì em nhận, xin lỗi Thẩm Hạ em cũng nhận!"
"Còn anh, ăn trong bát còn nhìn trong nồi, cả ngày cứ yêu yêu yêu, trên thực tế người khác vừa câu dẫn là anh đã cắn câu, tại sao em lại chỉ có thể hãm hại anh, sao anh không tự xem lại mình một chút?"
Trước khi bị quản giáo dẫn đi, ánh mắt Hoàng Chi Chi nhìn Tiêu Ngọc đầy vẻ khinh thường.
"Tra nam, chúng ta đều có báo ứng của riêng mình."
"Anh tốt nhất nên cầu nguyện mình ch..ết sớm một chút, bởi vì Thẩm Hạ nhất định sẽ không đợi anh trên đường xuống suối vàng đâu."
"Ha, hahaha,..."
Tiêu Ngọc ngã quỵ trên ghế, vừa như khóc vừa như cười, nước mắt rơi lã chã.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta mất bình tĩnh như vậy.
Anh ta loạng choạng bước ra khỏi trại giam, dưới ánh nắng mặt trời, anh ta che mắt, từ từ ngồi xổm xuống, gọi điện cho mẹ tôi.
"Dì ơi, con xin dì, nói cho con biết mộ của Hạ Hạ ở đâu được không, dì muốn con làm gì cũng được."
"Mơ đi."
Mẹ tôi không chút lưu tình cúp máy.