Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Đến Mười Năm Sau - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-24 09:09:06
Lượt xem: 1,916

"Hồi đó ở trường, lần anh ta đánh gãy xương sườn của người khác, tớ nghe nói là để bảo vệ một cô gái, mà người đó không phải từng đồn thổi chuyện cậu sao? Có khi nào Trần Dịch làm vậy vì cậu?"

Bạn thân ngơ ngác.

"Với lại Chi Chi từng nói, cô ấy thấy có người ném thư tình cho cậu trong giờ thể dục, nếu đó là Trần Dịch, thì mọi chuyện đều hợp lý rồi đấy?"

Bạn thân lại chú ý đến điểm khác: "Thế tức là ba năm cấp ba của tớ toàn bị anh ta ngăn cản chuyện tình duyên à?"

"..."

"Thôi kệ, không nghĩ nữa."

Bạn thân bực bội xoa trán: "Chạy ra rồi thì còn nghĩ đến anh ta làm gì, lo mà nghĩ xem sắp tới phải làm sao đi."

Đúng vậy.

Kế hoạch bị phá hỏng, thành phố hạ cánh cũng không còn là Tây Thành đã chuẩn bị trước.

Giờ thì hoàn toàn xa lạ với Hải Thành.

Tôi và cô ấy chỉ có thể tính từng bước một.

"Điện thoại và thẻ ngân hàng không thể sử dụng nữa," tôi nhắc nhở, "Sau này chúng ta chỉ trả bằng tiền mặt thôi, trước mắt mình sẽ trốn trong khách sạn vài ngày."

Bạn thân gật đầu, nhưng vẫn lo lắng: "Chắc họ không dễ gì tìm được chúng ta đâu nhỉ?"

"Trên lý thuyết thì rất khó" tôi cố gắng phân tích, "Thành phố thì nhiều, mỗi thành phố lại rộng lớn như vậy, làm sao mà họ biết chính xác chúng ta đang ở đâu?"

"Đúng đúng."

Chúng tôi động viên nhau bước ra khỏi sân bay.

Cả hai đều che kín mặt bằng khẩu trang và đội mũ, thậm chí không dám nhìn người xung quanh quá lâu, sợ rằng chỉ cần liếc mắt cũng có thể bị Cố Hoài Xuyên và Trần Dịch nhận ra.

Ở khách sạn cũng vậy.

Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ sợ có người gõ cửa, sợ người đó chính là Cố Hoài Xuyên hoặc Trần Dịch.

Dưới áp lực tinh thần và thể xác, bạn thân tôi không chịu nổi nữa.

Cô ấy thở dài than: "Chúng ta đang chạy trốn hay là đang tị nạn vậy!"

Tôi cũng mệt mỏi: "Thôi đừng tự dọa mình nữa, họ không giỏi đến thế đâu, mai chúng ta ra ngoài chơi."

"Đi ngay bây giờ!"

Bạn thân nói là làm, đã bắt đầu tắm rửa thay đồ.

Tôi cũng nhanh chóng chuẩn bị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-den-muoi-nam-sau/chuong-4.html.]

Trước khi trời tối, những chú chim nhỏ vui sướng cuối cùng đã thoát khỏi chiếc lồng của khách sạn.

Chúng tôi dạo chơi trong cảnh đêm của Hải Thành, hít thở bầu không khí tự do, không thể kìm nén được mà thốt lên:

"Đây mới là cuộc sống chứ!"

"Mai mình cũng phải ra ngoài nữa," bạn thân nói, "Trần Dịch không tìm thấy chúng ta đâu!"

"Tớ cũng nghĩ vậy," tôi phụ họa, "Cố Hoài Xuyên ngốc lắm, anh ấy còn giúp tớ xếp cả hành lý mà."

Bạn thân trêu: "Cậu là người đầu tiên gọi hot boy là ngốc đấy."

"Thì anh ấy ngốc thật mà," tôi mím môi cười, "Khi giúp tớ xếp hành lý, anh ấy còn lén nói với tớ rằng, nếu tớ có thể khuyên cậu không ly hôn với Trần Dịch thì khuyên, còn không được thì thôi, miễn là không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tớ."

Bạn thân cười lớn: "Hot boy mà cũng dễ thương quá chứ!"

Tôi bất giác gật đầu.

Cố Hoài Xuyên 28 tuổi thật sự khác xa với hot boy lạnh lùng của trường cấp ba.

"Cậu có nhớ anh ấy không?" bạn thân đột ngột hỏi.

Tôi ngẩn người nhìn cô ấy: "Thế cậu có nhớ Trần Dịch không?"

Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, rồi thở dài: "Tớ thà nhớ con trai mình còn hơn."

"Tớ cũng nhớ con gái mình!"

Câu chuyện vòng vo cuối cùng cũng quay lại một câu nói.

"Nếu có thể quay về thì tốt biết bao!"

Chúng tôi chơi đến tận nửa đêm mới mệt mỏi quay về khách sạn.

Bạn thân vẫn còn phấn khích: "Anh chàng chơi guitar ở quán bar lúc nãy đẹp trai quá, mai tớ nhất định phải đến cổ vũ cho anh ta!"

"Nếu tính theo tuổi tác, thì cậu nên gọi anh ta là em trai."

Bạn thân dựa vào người tôi làm nũng: "Tớ không quan tâm, tớ vẫn là cô gái 18 tuổi mà."

Tôi cười, véo nhẹ vào má cô ấy.

Một tiếng "tít" vang lên khi cửa phòng mở ra.

Chúng tôi bước vào, không ngờ phòng khách sạn lại đang sáng đèn!

Trong phòng, có hai người, một người đứng tựa vào cửa sổ, mặt mày xanh lét.

Người còn lại, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng, lại hiện lên một nụ cười: "Bất ngờ không, vợ?"

"......"

Loading...