Xuyên Đến Mười Năm Sau - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-24 09:09:08
Lượt xem: 2,197
Cả hai chúng tôi đều theo bản năng định chạy ra khỏi cửa.
Nhưng Trần Dịch hành động nhanh hơn, ngay lập tức chặn lối thoát duy nhất.
Tôi và bạn thân nhìn nhau, không biết phải đối phó thế nào với tình huống này.
Ánh mắt Trần Dịch dán chặt vào bạn thân, ánh mắt ấy như có thể xuyên thấu, khiến cô ấy bắt đầu run rẩy.
Tôi vội vàng đứng chắn trước bạn thân, nhưng lại bị Cố Hoài Xuyên kéo đi.
Anh ấy nhẹ nhàng nói: "Phải để họ nói chuyện với nhau chứ."
"Nhưng—"
"Trần Dịch sẽ không làm hại Phương Thời Duyệt đâu," anh nói, "Em thử nhìn kỹ xem, rốt cuộc ai mới là người đáng thương?"
Tôi không thể không liếc về phía cửa.
Dù xét về hình thể, Trần Dịch hoàn toàn lấn át bạn thân tôi, thậm chí ánh mắt anh ấy cũng lạnh lùng.
Nhưng vẻ mặt anh ấy lại vô cùng đáng thương.
Khuôn mặt tiều tụy, như thể hiện rõ hình ảnh của một người đàn ông bị bỏ rơi.
Lúc này tôi mới nhớ ra, bạn thân tôi không yêu anh ấy.
Về mặt tình cảm, bạn thân tôi đang ở vị trí cao hơn.
Giọng Trần Dịch khàn khàn, đầy vẻ van nài: "Vợ à, nói chuyện với anh đi, được không?"
Cửa đóng lại, cắt đứt mọi âm thanh.
Cố Hoài Xuyên đưa tôi sang một phòng khác.
Nhớ lại ánh mắt cuối cùng của bạn thân, tôi không thể yên tâm: "Để em quay lại xem sao."
Cố Hoài Xuyên chặn trước mặt tôi: "Em cũng cần nói chuyện với anh chứ?"
"Nói, nói chuyện gì cơ?"
"Chuyện du lịch." Anh ấy cười nhẹ, "Đã nói là đi du lịch, sao lại đột ngột mất tích vậy?"
Nụ cười của anh ấy làm tôi lạnh sống lưng.
Rõ ràng là người lạnh lùng, có cần cười như thế không chứ!
Tôi cố tình nói dối: "Không phải mất tích, chỉ là em và Duyệt Duyệt muốn yên tĩnh một chút thôi."
"Ồ, yên tĩnh một chút."
Anh ấy ôm tôi vào lòng, ghé sát tai tôi thì thầm: "Vậy giải thích giúp anh xem, 'chạy trốn' là sao?"
"Cái gì?" Tôi mở to mắt.
"Em không biết là trong phòng sách có camera à?"
"..." Xong rồi.
Thậm chí không còn cơ hội để chối cãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-den-muoi-nam-sau/chuong-5.html.]
Tôi im lặng.
Cố Hoài Xuyên bắt đầu cởi cúc áo: "Phương Thời Duyệt có chạy thì không sao, em chạy là sao?"
"Và," anh ấy ném áo khoác xuống chân tôi, hơi nóng từ chiếc áo vẫn còn lan tỏa, "Anh quá lạnh là sao?"
Cảm nhận được Cố Hoài Xuyên đang áp sát lại gần, tim tôi khẽ run lên.
"Không, không lạnh, em nói bậy thôi."
"Không sao," anh ấy ghé sát hơn, "Em cứ cảm nhận kỹ đi, xem anh còn lạnh không?"
"..."
Tôi bị ép phải cảm nhận nhiệt độ của Cố Hoài Xuyên suốt một thời gian dài.
Không thể chịu nổi nữa, tôi đành lấy bạn thân làm cái cớ: "Anh không lo cho họ à? Em thật sự nghĩ rằng sẽ có chuyện xảy ra, mình qua đó xem sao nhé?"
Anh ấy nghiêng đầu, ngập ngừng: "Là anh chưa đủ nỗ lực sao, sao em vẫn còn phân tâm?"
"..."
Anh ấy nỗ lực đến mức tôi không còn thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.
Ánh đèn trên trần nhà cứ lắc lư.
Sau khi xong xuôi, anh ấy ôm chặt eo tôi, thì thầm vào tai: "Vợ à, nói xem, giờ anh còn lạnh không?"
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa thì trời đã về chiều.
Cơ thể mệt mỏi rã rời, nhưng tâm trí tôi vẫn chỉ nghĩ đến bạn thân.
Vừa lúc đó, Cố Hoài Xuyên mang một ly nước ấm đến, tôi vội vàng hỏi anh: "Duyệt Duyệt đâu rồi?"
"Được Trần Dịch đưa đi rồi."
Tôi hoảng hốt: "Đưa đi đâu?"
"Chắc là đi bar xem anh chàng guitar thôi."
"..."
Tôi cẩn thận hỏi: "Cô ấy không sao chứ?"
"Trông có vẻ ổn."
Cố Hoài Xuyên nhìn tôi, sau một hồi lâu mới nói: "Em không lo cho bản thân mình trước à?"
Tôi ôm chăn ngồi dậy, bực bội nghĩ, có gì mà phải lo nữa, cái gì cần tránh thì không tránh được, cái gì không nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.
Đến khi nhìn xuống theo ánh mắt của Cố Hoài Xuyên, tôi mới nhận ra mình chẳng mặc gì.
Tôi vội vàng trốn vào trong chăn, giọng như bị nghẹn: "Anh lấy giúp em bộ đồ."
Không biết từ khi nào, hành lý của tôi đã được Cố Hoài Xuyên mang sang đây.
Anh ấy cúi xuống chọn đồ cho tôi, dừng lại vài giây, rồi đá nhẹ vào vali: "Anh có phải là người chồng đầu tiên giúp vợ thu dọn hành lý chạy trốn không?"
"..." Tôi không dám đáp.