XUYÊN KHÔNG LÀM NPC CỦA ĐẠI CA ĐÔNG BẮC - PHẦN 3
Cập nhật lúc: 2024-10-31 12:19:02
Lượt xem: 22
9.
Đây là một biệt thự nhỏ hai tầng độc lập, là tài sản duy nhất mà bố của nữ chính và mẹ của bệnh kiều nhỏ để lại.
Bị chú của nữ chính chiếm đoạt nên không đứng tên nữ chính và bệnh kiều nhỏ.
Còn lý do chúng tôi vào ở mà không bị cản trở, là vì thời gian này chú của nữ chính đã ra nước ngoài.
Tôi nhìn khoảng cách từ tầng hai xuống tầng dưới, ngầm hiểu với anh cả, cả hai buộc chặt ga giường vào lan can, tạo ra ảo giác trốn thoát rồi trốn vào sau cửa và tủ quần áo.
Lợi dụng lúc Tiết Kha bị tấm rèm cửa sổ bay lên thu hút, tôi và anh cả nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này.
Khi tôi và anh cả đi đến cửa, tôi thấy anh cả dừng lại tại chỗ.
Anh ấy nhìn tôi, đẩy vai tôi.
"Em gái, em đi đi, anh không thể rời khỏi đây được."
Tôi cúi đầu, cây dây leo trên bãi cỏ đang quấn chặt lấy mắt cá chân anh cả.
Tôi đưa tay chạm vào nhưng bị gai đ.â.m thủng đầu ngón tay.
Anh cả gần như gào lên.
"Em đi đi! Đi thật xa, anh không thể liên lụy đến em thêm lần nào nữa."
Tôi hít một hơi thật sâu, khi ngẩng đầu lên, tôi thoáng thấy một tia sáng lạnh trên ban công tầng hai.
Tiết Kha cầm trên tay một chiếc lưỡi hái khổng lồ lạnh lẽo, trên mặt mang vẻ kiêu ngạo giống như một đao phủ đang hành quyết tội phạm.
Điều này khiến tôi không khỏi rùng mình.
Cậu ta giống như người chủ trong trò chơi, nhưng mà là đang chơi trò mèo vờn chuột.
Cậu ta biết chúng tôi nhất định sẽ quay lại.
Tôi hơi yếu đuối, dùng tay áo lau đi sự lạnh lẽo trên mặt.
"Anh nói gì vậy, chúng ta cùng đến đây thì nhất định phải cùng nhau rời đi, có phải anh coi thường em không!"
Tôi đóng lại cánh cửa sắt phía sau.
Một tiếng "rầm", khóa chặt con đường thoát cuối cùng của chúng tôi.
Cây dây leo dưới chân anh cả cũng theo đó mà biến mất.
Tôi cười với anh cả.
"Anh cả, nếu lần cuối cùng này chúng ta thắng, sau khi chúng ta ra ngoài, anh mời em ăn cơm, được không?"
Anh cả nghẹn ngào.
"Được, nếu thắng, đừng nói là ăn cơm, cho dù em muốn đi tìm chết, anh cả cũng sẽ đi với em thêm lần nữa."
10.
Tôi rất may mắn, mặc dù Tiết Kha đáng sợ như vậy nhưng cậu ta chỉ là con người.
Chỉ cần là con người thì cậu ta sẽ luôn có giới hạn.
Hơn nữa, tôi và anh cả đều đã tiếp xúc với cậu ta khi cậu ta ở trạng thái điên cuồng, so với trước thì đã tốt hơn nhiều.
Không đến mức bị cậu ta bắt ngay lập tức.
Thậm chí còn có thể kéo cậu ta hoàn thành kế hoạch của chúng tôi, tiêu hao thể lực của Tiết Kha.
Tôi lẻn vào bếp lấy trộm dầu ăn, còn anh cả thì đến tầng hầm để lấy một ít xăng.
Chúng tôi rải xung quanh những vật dễ cháy trong nhà, sau đó châm lửa.
Ngọn lửa càng cháy càng lớn, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời.
Tôi hơi kiệt sức.
Tuy nhiên, như vậy cũng chỉ đạt được một trong những điều kiện.
Tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng lưỡi hái kéo lê trên mặt đất.
Tiết Kha sắp phát hiện ra tôi rồi.
Cậu ta cười điên cuồng, khi nhìn thấy tôi cậu ta nghiêng đầu với vẻ mặt ngây thơ.
"Tìm thấy cô rồi."
Tôi căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy, đi vài bước đến cửa sổ tầng một.
Chuẩn bị lật người trốn ra ngoài.
Nhưng đột nhiên góc áo bị móc vào bệ cửa sổ.
Trán tôi toát mồ hôi, mặt không còn chút máu.
Ngay lúc này, anh cả ôm lấy eo Tiết Kha, ngăn cản hành động của cậu ta.
Tiết Kha thực sự dừng lại, dường như bị hào quang nữ chính của anh cả ảnh hưởng trong thời gian ngắn, cậu ta không giãy khỏi tay anh cả, chỉ buông lưỡi hái trong tay xuống, sau đó quay người ôm lấy anh cả.
Bắt đầu thành tâm bộc bạch:
"Chị, chị có biết em nhớ chị đến mức nào không?"
Tửu Các cảm ơn các bạn đã đọc! Vui lòng ủng hộ Tửu Các bằng cách đọc truyện tại MonkeyD.
"Em chỉ có chị thôi, chị đừng bỏ em mà?"
"Em sẽ ngoan mà."
Anh cả không nói gì nhưng tôi biết nhiệm vụ đã hoàn thành.
Ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn.
Tiết Kha nhìn chằm chằm vào mặt anh cả, nhẹ giọng dụ dỗ, một tay vuốt ve cần cổ trắng nõn của anh cả.
"Chị, chúng ta cùng chết, được không?"
Sau khi hồi phục một chút sức lực, tôi nghiến răng cầm lấy bình cứu hỏa trên bệ cửa sổ, rút chốt an toàn rồi phun vào người họ.
Trong nháy mắt, anh cả vươn tay lấy bình cứu hỏa, dùng sức đánh vào đầu gối Tiết Kha.
Tôi và anh cả lật người qua cửa sổ, quay đầu lại có thể nhìn thấy Tiết Kha ở bên trong.
Cậu ta quỳ một chân trên mặt đất, nửa người trắng bệch, lảo đảo đứng thẳng dậy.
Cậu ta mấp máy môi, không nói nên lời nhưng vẫn có thể hiểu được ý của cậu ta.
"Chị, em đến với chị đây."
11.
Sau khi thoát khỏi kiếp nạn, tôi và anh cả lặng lẽ nhìn ngôi nhà trên bãi cỏ hóa thành tro bụi.
Tôi cảm thấy rất buồn.
Bệnh kiều nhỏ chỉ muốn có chị gái nhưng vì tôi và anh cả đến nên đã xóa sổ sự tồn tại của nguyên chủ.
Tất nhiên tôi và anh cả cũng rất buồn, ở bên ngoài sống tốt đẹp, bất ngờ bị kéo vào thế giới kỳ lạ này chịu tai họa vô cớ, chịu những đau khổ kỳ lạ này.
Chỉ có thể nói rằng, may mắn thay, chúng tôi vẫn còn có nhau.
Thổi gió mát cả đêm, người chú của nguyên nữ chính ở nước ngoài biết được ngôi nhà bị cháy thì liên lạc với người đến gây áp lực cho anh cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-lam-npc-cua-dai-ca-dong-bac/phan-3.html.]
Tất nhiên những điều này đều bị tổng tài bá đạo Phó chặn lại, tổng tài bá đạo Phó bước xuống từ chiếc xe thật dài, ăn mặc chỉnh tề, so với bộ dạng thảm hại của tôi và anh cả, quả thực là một trời một vực.
Tổng giám đốc Phó đeo kính râm, mắt cao hơn đầu.
21
"Tôi sẽ giải quyết những chuyện này, chỉ cần em cầu xin tôi."
Tôi và anh cả hiện chỉ muốn nằm ườn, nhìn bộ dạng nhếch nhác của nhau rồi cười với nhau thôi.
Anh cả ngẩng đầu lên.
"Xin ông cố nội anh."
Tổng giám đốc có chút mất mặt.
"Người phụ nữ này, đúng là không biết điều."
Anh cả nằm xuống.
"Cãi nhau làm gì, thích làm gì thì làm, ông đây không hầu hạ nữa."
Tôi phụ họa.
"Đúng là không ra gì."
Chúng tôi còn chưa đắc ý được bao lâu thì anh cả đột nhiên đứng dậy, nắm lấy góc áo của tổng tài bá đạo với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Khoan đã, tôi có con rồi, là của anh."
Tổng giám đốc mừng rỡ, tôi thì lộ vẻ khó xử.
Cái gì thế này, hai người còn chưa ở bên nhau mà, vãi chưởng.
Sao lại thừa nhận nhanh như vậy chứ?
Tôi và anh cả cùng về biệt thự của tổng tài bá đạo, để dưỡng thai cho anh cả, tổng tài bá đạo Phó đã dành khoảng năm phút gọi điện cho quản gia và bắt đầu suy nghĩ đặt tên cho đứa trẻ tương lai.
Ngay chiều hôm đó, anh ta đã liệt kê ra mười tám trang giấy tên gọi thân mật.
Nói thẳng ra là con của Phó Dung Chỉ nhất định phải có cái tên hay nhất thế gian này.
Đối với chuyện này, tôi không nói gì, lúc tôi và anh cả thực sự vào sinh ra tử thì chẳng thấy anh ta đâu cả.
Ôi, đàn ông.
12.
Khi tôi và anh cả tâm sự vào ban đêm, anh cả đã nói ra lý do.
Trước khi anh ấy mở lời, tôi đã trả lời trước:
"Có phải hệ thống để đẩy nhanh tiến độ nên nhét con vào bụng anh không, chỉ để hoàn thành cốt truyện sớm hơn không?"
Anh cả kinh ngạc, liên tục khen ngợi:
"Không hổ là em gái tôi."
"Bởi vì em nhớ cốt truyện vào khoảng gần kết thúc này, chỉ cần suy đoán một chút là được." Tôi giả vờ thâm sâu, che giấu sự thật là tôi đang bịa chuyện.
Anh cả tiện thể bổ sung cho tôi một số chi tiết.
Về phần bệnh kiều mà chúng tôi trải qua, lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.
Vì vậy, hệ thống đã hoảng sợ, đặc biệt là khi tôi và anh cả ăn thuốc hối hận hai lần liên tiếp.
Vì vậy, nó thậm chí không ngại phá vỡ sự cân bằng của thế giới, can thiệp vào não của Tiết Kha trước, khiến Tiết Kha làm những điều trái với bản thân.
Vì vậy, bây giờ tôi và anh cả phải làm là bình tĩnh vượt qua cốt truyện cuối cùng của câu chuyện, tức là thể loại truyện ôm bầu bỏ trốn trong tiểu thuyết tổng tài.
Như vậy mới có thể thoát khỏi câu chuyện một cách suôn sẻ.
Tôi nhìn vào bụng nhỏ của anh cả, đưa ra câu hỏi từ tận đáy lòng:
"Bên trong này có một đứa trẻ thật à?"
"Còn là một đứa trẻ thiên tài hacker ba tuổi đó."
Anh cả chớp mắt, khó khăn nuốt nước bọt.
"Em gái à, anh cả thấy rằng bây giờ, những điều này đều không quan trọng, quan trọng là anh cả thực sự không có kinh nghiệm này."
Tôi sờ lên bụng anh ấy, mỉm cười hiền lành.
"Yên tâm đi anh cả, em sẽ chịu trách nhiệm với nó."
"Em là chuyên gia nuôi con á, trước đây em vẫn thường xem bí kíp nuôi con trên điện thoại."
Anh cả nhìn tôi với vẻ mặt không tin.
"Thật không?"
Tôi gật đầu lia lịa.
"Chắc chắn là thật, đừng nói em gái khoe khoang với anh, bạn cùng phòng của em gái vẫn luôn khen em gái rất giỏi về mặt hiền lương thục đức."
Anh cả tỏ vẻ cam chịu.
"Được rồi, anh cả coi như trông cậy hết vào em đó."
Bốn tháng sau, khi Phó Dung Chỉ đi công tác, mượn cốt truyện nữ phụ Phong Ninh đến gây chuyện, tôi và anh cả khóc lóc om sòm rồi bỏ trốn, đặt vé máy bay đến một thành phố S nào đó một cách rất tự nhiên.
Có thể nói, ẩn mình giữa chốn đông người.
Tiện thể, chúng tôi còn mang theo một trong những thẻ đen ít giá trị nhất của tổng tài bá đạo.
Còn Phó Dung Chỉ bị mù giống như mọi tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết tổng tài nhất quyết không tìm thấy tôi và anh cả.
Ngay cả khi trong thời gian đó, tôi và anh cả vì ăn trộm chân giò lợn ướp cay của đầu bếp nhà họ Phó mà đã lén quay lại Phó trạch một lần.
Chuyện chân giò lợn chủ yếu là do anh cả mang thai nên đột nhiên thèm ăn món này.
Anh ấy còn nhìn tôi với vẻ đầy mong đợi, mặc dù tôi đã nói với anh ấy là đứa bé này chắc chắn là con trai.
Nhưng anh ấy vẫn ôm ảo tưởng không thực tế.
"Ý em là chua là con trai, cay là con gái, biết đâu lại đảo ngược tình thế thì sao?"
"Trước đây anh cả vẫn luôn muốn mẹ em sinh cho em một đứa em gái."
Tôi nhìn anh cả đang cầm chân giò lợn, ăn ngấu nghiến, không còn hình tượng gì, cười nói:
"Em nói gì cũng được, con của anh thì anh quyết, dù sao thì có ước mơ ai cũng đều vĩ đại."
Còn về phần tổng tài bá đạo gặp chúng tôi ở Phó trạch chỉ cảm thấy chúng tôi đều là ảo giác, còn anh ta chỉ là tương tư thành bệnh.
Phải nói đến căn bệnh chung của tổng tài bá đạo, đau dạ dày.
Phó Dung Chỉ ôm bụng, đau quặn trên mặt đất, cố nén nước mắt, từ chối sự dìu đỡ của người hầu, kéo tay quản gia.
Bởi vì anh ta bị dị ứng với phụ nữ.
Quản gia già chống nạnh, suýt nữa thì đi gặp cụ tổ trước.