XUYÊN KHÔNG LÀM NPC CỦA ĐẠI CA ĐÔNG BẮC - PHẦN 4
Cập nhật lúc: 2024-10-31 12:23:46
Lượt xem: 30
13.
Bốn tháng sau, anh cả sinh con.
Anh ấy hét cuồng nhiệt trong phòng sinh.
Tôi lo lắng đi vòng quanh trước cửa phòng sinh, khóc đến nỗi nấc lên từng hồi, y tá vừa bước ra, đầu óc tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng lắp bắp hồi lâu tôi mới thốt ra bốn chữ:
"Tôi giữ đứa lớn."
Một lát sau, đứa trẻ mềm mụp đã đến trước mắt tôi, tôi vội vàng đến nỗi giọng nói run rẩy:
"Không phải đã nói là tôi muốn giữ đứa lớn sao? Thứ xấu xí này là cái gì vậy!"
Sau đó đứa trẻ khóc, tôi cũng khóc luôn.
Tiếng khóc vang lên khắp nơi đầy hỗn loạn.
Anh trai yếu ớt đáp lại trong phòng:
"Em gái à, anh vẫn chưa c.h.ế.t đâu, lát nữa đừng khóc đến nỗi anh c.h.ế.t thật đấy."
"Hu hu, anh trai."
Tôi lao vào phòng sinh.
Quả nhiên, đứa con gái mà anh trai tôi mong ngóng bấy lâu cuối cùng lại mang theo cả "cái ấy".
Nhưng những chiếc váy nhỏ xinh xắn đã mua không thể vứt đi, vì vậy trước khi thằng bé được ba tuổi, bọn tôi đã tiết kiệm sử dụng hết sức.
Cho đến ngày nó đi học mẫu giáo, bọn tôi cuối cùng cũng từ bỏ chuyện này, thay cho nó bộ vest nhỏ bảnh bao.
Bọn tôi đặt tên cho thằng bé là Bình An, không phải là cái tên hay ho gì cho lắm nhưng nó gửi gắm tất cả những mong ước của tôi và anh trai.
Kệ bà gió to sóng lớn, cả đời bình an là tốt rồi.
Là một hacker thiên tài, Bình An mới vào mẫu giáo đã giúp trường phá được vụ trộm đã làm phiền trường trong một thời gian dài, thậm chí còn thể hiện sự khác biệt của mình khi các cô giáo mẫu giáo dạy nó hát đồng dao.
Cô giáo hỏi nó không học đồng d.a.o thì bình thường ở nhà nghe gì.
Bình An ngẩng đầu, khinh thường nói giọng Đông Bắc lưu loát một loạt tên món ăn:
"Thịt cừu hấp, gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà con quay, ngỗng con quay, vịt muối luộc, gà sốt, thịt xông khói, tùng hoa, dạ dày, thịt treo, xúc xích..."
Chỉ là nuôi con ngàn ngày, cuối cùng cũng có ngày phải xa nhau.
Khi Bình An bốn tuổi, câu chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Phó Dung Chỉ đã hồi phục thị lực, tìm thấy bọn tôi đang tổ chức sinh nhật ở công viên giải trí.
Trong bốn năm này, anh cả đã thay đổi rất nhiều, anh ấy cứ như tôi và anh ấy đã diễn tập vô số lần, dễ dàng hạ gục Phó Dung Chỉ, sau đó họ tổ chức một đám cưới vô cùng hoành tráng.
Tôi vẫn nhớ những cánh hoa hồng bay đầy trời.
Anh cả mặc váy cưới trắng tinh, đẹp đến nỗi không thể tả.
Anh ấy cười với tôi, mắt tôi ngấn lệ.
Kết thúc rồi, tất cả mọi thứ kết thúc rồi.
Tim tôi như đi trên băng mỏng, hơi thở dồn dập.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi, Bình An nắm tay tôi, nhỏ giọng an ủi:
"Mẹ nhỏ ngoan, mẹ không cần chúng ta nữa mà bỏ đi theo người đàn ông xấu xa, Bình An sẽ mãi mãi ở bên mẹ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-lam-npc-cua-dai-ca-dong-bac/phan-4.html.]
"Sau này con không chơi với mẹ nữa, chỉ chơi với mẹ nhỏ thôi."
Ánh sáng trắng lóe lên, khi tôi mở mắt ra lần nữa thì đã trở lại lớp học, ánh nắng chiếu vào vừa phải.
Tôi nhìn cuốn tiểu thuyết ngôn tình bị tôi đè dưới cánh tay, lật đến trang cuối cùng.
Vài chữ "kết thúc" bị gạch bỏ một cách mạnh bạo, thay vào đó là một dòng chữ rồng bay phượng múa.
"Em gái, đợi anh, năm sau anh sẽ thi vào trường của em. - Chu Minh Viễn."
Ngoại truyện
1.
Chu Minh Viễn không thất hứa, hai tháng sau, anh ấy thực sự thi vào trường của tôi.
Vẫn là người nổi bật nhất trong số những sinh viên mới.
Cả đời này tôi không thể quên được, khi tôi và bạn cùng phòng đang ăn lẩu cay ở cổng trường, anh ta lái một chiếc Ferrari màu đỏ chói lọi đế.
Chải tóc vuốt ngược, đeo kính râm, cười thật ngạo mạn.
"Dư Niệm Niệm, anh cả đến tìm em đây!"
Tôi sợ đến mức làm rơi cả viên thịt bò trong đũa, thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
2.
Sau đó, tôi và Chu Minh Viễn ở bên nhau.
Tửu Các cảm ơn các bạn đã đọc! Vui lòng ủng hộ Tửu Các bằng cách đọc truyện tại MonkeyD.
Điều này rất bình thường, cả đời này của chúng tôi coi như đã bị khóa chặt.
Chỉ cần hai chúng tôi ở bên nhau, mọi thứ đều trở nên quá tự nhiên.
Là một người, ai cũng phải mang ánh mắt dò xét.
Đặc biệt là hôm đó đi nướng ngoài trời, anh ta buột miệng nói, mẹ đứa nhỏ à, đồ để ở đâu?
Tôi cũng thật lắm mồm, thuận tay đưa cho anh ta.
Vì vậy, chúng tôi đã xác thực chuyện này.
3.
Hai năm sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và anh ấy đã kết hôn.
Ban đầu, tôi còn muốn trì hoãn thêm một chút, sống thêm hai năm nữa cuộc sống của một cô gái chưa chồng.
Nhưng Chu Minh Viễn không cho phép, anh ấy sợ tôi bị người khác cướp mất.
Phải trở thành chồng hợp pháp của tôi trước, có giấy phép mới được làm việc.
4
Một năm sau khi kết hôn, tôi mang thai.
Chu Minh Viễn ôm tôi thì thầm bên tai tôi:
"Anh đã giao dịch với hệ thống để nó trả Tiểu Bình An lại cho chúng ta."
Tôi nhìn chằm chằm vào bụng mình, mũi cay xè.
5.
Tiểu Bình An chào đời.
Chỉ nhìn thoáng qua là tôi đã nhận ra đây là Tiểu Bình An của tôi và anh cả.
Nó nhắm mắt ngủ rất ngon.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán nó.