Xuyên không lập mưu hít vận khí của nam chủ - C5
Cập nhật lúc: 2024-08-27 00:29:16
Lượt xem: 711
Ta và Tề Khắc ngồi trong sân thở dài.
Một lúc sau, ta lên tiếng: "Hay để ta hy sinh nhan sắc?"
"Không được!"
Tề Khắc gần như thốt lên ngay lập tức.
Ta nhìn hắn một cái, hắn quay mặt đi với vẻ khó chịu: "Cho dù không dựa vào thế lực lớn, nhà chúng ta vẫn có thể sống sót vài năm, cần gì ngươi phải hy sinh nhan sắc?"
"Trên triều sáng nay, vài quan viên đã dâng tấu chương tố cáo ngươi ăn không ngồi rồi, đang định lấy ngươi ra khai đao, ngươi chắc chắn có thể trụ được vài năm? Hơn nữa, đứa trẻ này là nam chủ, nếu hắn không sống được, thế giới này còn tồn tại sao?"
Tề Khắc không nói gì.
Một lúc sau, ánh mắt hắn lóe lên sự tinh quái nhìn ta: "Ngươi còn nhớ năm lớp 11, chúng ta cùng nhau vào văn phòng giáo viên trộm điện thoại không?"
Chuyện đó ta có c.h.ế.t cũng không quên được.
Năm lớp 11, trường kiểm tra nghiêm ngặt việc học sinh mang điện thoại đến trường, ta và Tề Khắc đều bị bắt quả tang.
Nhưng hôm đó là đêm giao thừa, chúng ta đã hẹn với vài người bạn thân sẽ lén trốn ra ngoài chơi.
Vì vậy, ta giả vờ ngất trong lớp, khiến các giáo viên trong văn phòng kéo nhau đến xem, để Tề Khắc vào văn phòng lấy lại điện thoại.
Cuối cùng, điện thoại đã trộm được, nhưng vì ta diễn quá đạt, khi được đỡ lên, toàn thân ta mềm nhũn, ngã ngửa đầu xuống đất và ngất thật.
Hôm đó, Tề Khắc cõng ta chạy thẳng đến phòng hắn tế, vì bị căng cơ mà phải nằm trên giường bệnh ngay bên cạnh ta.
Ta nghi ngờ nhìn Tề Khắc: "Ngươi không phải là đang nghĩ..."
Tề Khắc: "Nếu không trộm được, chúng ta sẽ lấy cắp!"
7.
Anan
Ngày hôm sau, chúng ta gửi thiệp mời đến phủ Ngụy Phong, kết quả hắn hồi thư chỉ mời một mình ta đến.
Tề Khắc tức đến nghiến răng, đành phải thay đổi chiến lược. Ta ở tiền sảnh cầm chân Ngụy Phong, còn hắn lẻn vào kho bạc từ hậu viện.
Hôm đó, ta mặc kín mít ba lớp áo, Ngụy Phong đứng trong đình nhìn ta chăm chú: "Ngươi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-lap-muu-hit-van-khi-cua-nam-chu/c5.html.]
Ta vội nói: "Ta bệnh rồi! Hàn chứng, rất nghiêm trọng."
Ngụy Phong: "Ngươi không thấy nóng sao?"
Ta lau mồ hôi trán: "Không nóng, ngươi xem, ta đang đổ mồ hôi lạnh đây."
Thấy ta hành động bất tiện, Ngụy Phong định tới đỡ ta.
Ta vội lùi lại một bước: "Bệnh này truyền nhiễm, ngươi nên cẩn thận."
Ngụy Phong đột nhiên bật cười, ánh mắt đầy vẻ thích thú nhìn ta: "Ngươi thật đáng yêu, ta thật sự không thể kiềm chế được."
Ta: "???"
Tề Khắc ngươi nhanh lên chút đi! Ta không chịu nổi nữa rồi!
Uống hết hai tách trà, ta thật sự không chịu nổi ánh mắt của Ngụy Phong nữa, bèn lấy cớ đi vệ sinh trốn ra hậu viện, liền gặp ngay Tề Khắc đang đứng trên xà nhà.
Hắn nhíu mày: "Tìm khắp rồi, không có, ta nghi nhân sâm giấu trong phòng ngủ của Ngụy Phong, nhưng cửa phòng có khóa, chìa khóa chắc chắn ở trên người hắn."
Nhưng làm sao lấy được chìa khóa từ người Ngụy Phong, lại không để hắn quay về phòng trong chốc lát là một vấn đề lớn.
Ta nghĩ ngợi rồi nhìn Tề Khắc: "Có mang thuốc mê không?"
Tề Khắc đưa thuốc cho ta, thấy ta thấm toàn bộ lên khăn tay, không khỏi cau mày: "Ngươi quá coi thường Ngụy Phong rồi, với sự cảnh giác của hắn, ngươi hành động khác thường thế này sẽ khiến hắn sinh nghi."
Ta cười khẩy: "Ngươi thật quá coi thường ta rồi."
Ta cất khăn tay đã được tẩm đều thuốc mê vào người, rồi quay trở lại đình viện.
Gặp lại Ngụy Phong, ta cố ý thở dài mấy lần đầy khổ sở: "Ngụy đại nhân, ta biết rằng gần đây những tấu chương đàn hặc Tề Khắc đều do ngài ra lệnh, mong ngài rộng lượng mà tha cho chàng."
Ngụy Phong cười khẩy: "Ta đã biết rằng ngươi đến phủ ta là để cầu xin cho Tề Khắc, muốn ta ngừng gây khó dễ cho hắn? Chuyện này cũng dễ thôi."
Hắn đứng dậy, vòng ra sau lưng ta, cúi người ghé sát vào tai ta, nói khẽ: "Ngươi biết ta muốn gì nhất mà."
Ta lảo đảo tránh đi, giận dữ nhìn hắn: "Xin ngài tự trọng, thôi bỏ đi, nếu ngài muốn đàn hặc thì cứ làm, tùy ý ngài."
Ta vung tay áo, bước nhanh rời khỏi đình viện.
Nhưng vô tình, ta để rơi lại chiếc khăn tay bên mình.