Xuyên Không Nhặt Được Thái Tử - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-12 15:51:26
Lượt xem: 96
45
Bùi Hành vén mành tiến vào, tôi rầu rĩ hỏi: "Tại sao bệ hạ không nói là ta đã c.h.ế.t rồi?"
"Năm ấy bọn chúng mới hai tuổi, nàng muốn để hai đứa trẻ hai tuổi biết chúng không còn mẹ nữa sao?" Bùi Hành cúi người sờ trán tôi, ngữ khí vẫn không hề tốt, "Chơi bời bên ngoài lâu như vậy, thân thể cũng kém đi nhiều rồi, vẫn chưa hạ sốt đây này."
Tôi quay đầu đi, không đáp.
Bùi Hành bị tôi chọc tức đến đau đầu, hắn mặc tẩm y ngồi trên giường day day huyệt thái dương.
Tôi thoáng nhìn thấy vạt tóc bạc trên thái dương hắn mà nao nao trong lòng, bèn vô thức vươn tay sờ.
Bùi Hành liếc nhìn tôi một cái, không ngăn cản mà còn cười nhạo: "Sao thế? Thấy ta già rồi, muốn cười ta à?"
"Không… sao lại thế này được?"
Hắn chỉ mới hai mươi bảy tuổi, đang độ tuổi trẻ trung, sao có thể…
"Tần Tô Tô, ta đã nói nàng không có trái tim rồi mà." Hắn ngồi bên cạnh tôi, ngữ khí thản nhiên, "Nàng chỉ biết bỏ đi, có bao giờ từng nghĩ ta ôm theo hai đứa trẻ ở trong cung sống qua ngày thế nào không?"
"Hay là ta nên cảm tạ nàng đã để lại hai đứa nhỏ cho ta?"
"Nếu không, ngày đó nàng nhảy xuống vực, ta đã lập tức đ.â.m đầu xuống theo nàng rồi."
"Chàng ——" tôi không tin nổi, "Sao chàng có thể?"
"Đúng vậy, sao ta có thể làm thế được?" Hắn bình tĩnh liếc tôi, "Nếu thái phó biết chuyện ta vì một nữ nhân mà đi tìm chết, có khi sẽ nhảy ra khỏi quan tài chỉ vào mũi mắng ta một trận."
"Tần Tô Tô, trước khi quyết định làm gì, nàng có thể suy nghĩ cho ta một chút không? Nàng không muốn trở về, nàng nói sống thiếu ai cũng không c.h.ế.t được, nhưng nàng có từng nghĩ tới, thiếu nàng ta thật sự sống không tốt không?"
"Bốn năm này ta không ngủ ngon được một đêm nào, chỉ khi đặt hai đứa nhỏ bên cạnh, nhìn chúng rồi tưởng tượng ra dáng vẻ nàng ta mới miễn cưỡng ngủ được. Chỉ một chút tiếng động nhỏ cũng đủ đánh thức ta, hễ có gió thổi qua màn, ta luôn suy nghĩ không biết có phải nàng trở về thăm con hay không."
"Nhiều năm như vậy mà nàng vẫn không thèm xuất hiện trong giấc mộng, ta tưởng nàng hận ta không bảo vệ nàng, sao có thể ngờ được, là nàng thực tâm không muốn trở về."
"Xin lỗi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nhat-duoc-thai-tu/chuong-18.html.]
Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi.
Bùi Hành thản nhiên liếc tôi một cái, không nói thêm gì nữa.
Hắn vẫn tức giận như cũ, hất màn đứng dậy đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: "Ngủ đi, chuyện để mai rồi nói tiếp."
Ngày thứ hai bọn nhỏ đến thăm, tôi vui sướng xoa đầu chúng, hốc mắt cay cay: "Mẫu thân có lỗi với các con."
"Không đâu." Thái tử lắc đầu, "Bởi vì người sinh ra chúng con là mẫu thân, nên phụ hoàng mới đối xử tốt với chúng con như vậy. Phụ hoàng nói với chúng con rất nhiều lần rằng con quý nhờ mẹ, chúng con được như hôm nay tất cả là nhờ mẫu thân."
Tôi ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới hỏi lại: "Phụ hoàng các con nói như thế thật sao?"
"Ừm." Công chúa bổ sung, "Phụ hoàng còn muốn chúng con phải hiếu kính mẫu thân, mẫu thân bị bệnh không phải là lỗi của người."
Tôi chậm rãi vuốt đầu bọn chúng, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Sau đó Bùi Hành quay trở lại, tôi chỉ liếc một cái đã thấy được vạt tóc bạc trên thái dương hắn, đáy lòng càng thêm ngũ vị tạp trần.
Nói thật thì, tôi vẫn không có can đảm nhìn nhận tình cảm Bùi Hành dành cho mình. Đối với tôi, hắn là khách hàng, là ông chủ, cũng là đối tượng cần dỗ dành mỗi ngày.
Nhưng hắn đối xử với tôi cũng rất chân thành.
Tôi không phải người lòng dạ sắt đá, từng chuyện hắn làm đều khiến tôi xúc động không thôi.
Bùi Hành trở về còn mang theo một bình thuốc mỡ trị nứt da, hắn vừa xoa tay cho tôi vừa tự giễu: "Vốn muốn để nàng chịu khổ thêm mấy ngày, không ngờ lại yếu ớt đến thế, một chút khổ sở cũng không chịu nổi."
Tôi cúi đầu không đáp.
Hắn tiếp tục nói: "Thật ra lúc nhận được tin từ Lâm Thăng, phản ứng đầu tiên của ta là thấy cực kỳ may mắn, may mà nàng còn sống."
"Lúc ban đầu ta đúng là rất tức giận, giận nàng không chịu trở lại, giận nàng vui vẻ tiêu d.a.o bên ngoài bỏ mặc ta sợ hãi lo lắng nhiều năm như vậy. Về sau ta cũng hiểu được, chung quy do ta không bảo vệ tốt nên mới khiến nàng rơi vào hiểm cảnh, xét cho cùng đều là lỗi của ta."
Hắn cúi người ôm tôi, ngữ khí vô cùng dịu dàng mang theo cầu khẩn: "Tô Tô, đồng ý với ta, chúng ta là người một nhà, sau này hãy ở bên nhau được không?"
Tôi dựa vào vai hắn, đột nhiên nhớ ra một chuyện bèn rầu rĩ hỏi: "Đỗ chiêu nghi kia lại là chuyện gì?"