Xuyên Không Nhặt Được Thái Tử - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-10-12 15:52:00
Lượt xem: 94
47
Hình như Bùi Hành rất vui vẻ, hắn nhéo mũi tôi: "Ghen tị à?"
"Không có." Tôi quay đầu, "Đám cung nữ kia nói là nàng nuôi nấng thái tử, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi."
Bùi Hành sửng sốt một lát, sau đó lại bật cười: "Xem ra trượng hình còn chưa đủ, nên khâu luôn miệng bọn chúng lại mới đúng."
"Đỗ chiêu nghi là người do gia tộc hoàng hậu đưa vào cung, mang danh nuôi dưỡng bọn trẻ nhưng cô ta không được lại gần, bọn chúng luôn ở chỗ của ta."
Tôi nghiêng đầu, hốc mắt lại ngập đầy lệ.
"Chuyện gì nữa vậy?"
"Lưng đau quá." Tôi nghẹn ngào, "Roi quất vào rất đau, thuốc cũng đắng, đắng đến mức ta nuốt không nổi, vai cũng đau… Sao mệnh ta lại khổ như vậy."
Bùi Hành mím môi, bộ dạng thoáng chút chật vật. Hắn nâng tay sờ lên tai tôi: "Ban đầu là ta suy nghĩ không cẩn thận… Tô Tô…"
Hán cởi đai lưng xuống nhét vào tay tôi, sau đó đưa lưng về phía tôi, cất giọng rầu rĩ: "Nàng cứ đánh đi, chỉ cần có thể nguôi giận là được."
Tôi nhìn đai lưng khảm ngọc trong tay lại nhìn lên Bùi Hành, đột nhiên không muốn khóc nữa.
Tôi ôm thắt lưng hắn, gối đầu lên vai: "Rõ ràng lúc mới gặp lại còn nhìn ta như nhìn kẻ thù, chỉ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ra, sao bây giờ lại thay đổi rồi?"
"Không nỡ." Hắn nhẹ giọng nói, "Nàng chịu khổ, cuối cùng người khó chịu vẫn là ta. Còn nữa, chỉ cần nàng thoát c.h.ế.t đã là vạn hạnh, giữa ta và nàng thì có gì câu nệ nữa đâu?"
"Bùi Hành." Tôi gọi hắn một tiếng.
Hắn nâng tay xoa đầu tôi: "Không sao đâu, ta mãi mãi sẽ không nổi giận với nàng nữa."
"Cả đời này ta giao hết vào tay nàng, Tô Tô, nàng cũng thương ta đi được không?"
48
Đế vương cao cao tại thượng dùng ngữ khí đáng thương cầu xin tôi, loại cảm giác này đúng quá… kích thích.
Tôi và Bùi Hành dây dưa với nhau gần mười năm, con đã được sáu tuổi. Nếu nói cho rõ, trong quãng đời từ thiếu nữ ngây ngô đến thiếu phụ trưởng thành của tôi đều có hắn tham dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nhat-duoc-thai-tu/chuong-19.html.]
Cho dù tôi rất ghét giá trị quan của triều đại này, nhưng không thể không thừa nhận, Bùi Hành đã cố gắng làm tốt nhất theo những gì mà hắn nhận tri.
Còn tôi thì sao? Tôi nên làm thế nào?
Đầu óc tôi bắt đầu rơi vào mê mang.
Tình cảm phải mãnh liệt đến mức nào mới có thể khiến tôi từ bỏ tự do, mạo hiểm bị đồng hóa, bị “đánh mất chính mình”, tình nguyện bị nhốt trong cung điện như chiếc lồng giam này?
Tôi từng cho rằng mình mãi mãi sẽ không có được thứ tình cảm đặc biệt đó, mãi đến tận sinh nhật năm nay, Bùi Hành thả cho tôi một bầu trời đầy đèn Khổng Minh.
Hắn ôm công chúa, dịu dàng xem con gái vỗ tay, vạt tóc trắng bên thái dương phiếm ra tàn ảnh giữa ánh sáng màu đỏ cam.
Thái tử đứng dưới đất túm ống tay áo tôi, rụt rè hỏi: "Mẫu thân, người có thể ôm con một cái không?"
Tôi ôm con trai ngồi trong trường đình, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời đầy đèn đuốc rực rỡ mà đột nhiên nhớ đến tết âm lịch năm nào đó, ba mẹ nắm tay tôi cùng xem pháo hoa ở quê nhà.
Tôi nghĩ, mọi người luôn phải buông bỏ một thứ gì đó.
Tôi khuất phục trước sự thật ấm áp này.
49
Năm thứ ba sau khi tôi trở về cung, Bùi Hành bị ám sát trong một yến tiệc. Hắn kéo tôi ra sau người theo bản năng, tùy tiện để mũi kiếm của thích khách cắm vào n.g.ự.c mình.
Quá trình chữa trị rất khổ sở, hắn nửa mê nửa tỉnh, thỉnh thoảng lại phát ra một trận kêu rên. Tôi ở bên giường hắn không chợp mắt ba ngày ba đêm.
Đến khi tỉnh lại nhìn thấy tôi, câu đầu tiên mà hắn nói là: "Tô Tô, ta vui quá, lần này ta bảo vệ được nàng rồi."
Nước mắt tôi tuôn ào ạt như mưa. Rất muốn mắng hắn, muốn nói với hắn rằng hắn là hoàng đế, thái tử còn nhỏ như vậy, hắn không thể mất mạng vì một nữ nhân.
Nhưng rồi tôi không thể nói ra miệng.
Hắn là hoàng đế, là đế vương, cũng là phu quân của tôi.
Tôi không thể ngăn cản hắn đối xử tốt với tôi, cũng như không thể ngăn cản mình yêu hắn.
Tôi ôm vai hắn rầu rĩ nói: "Đồ ngốc."
Sao lại có một tên hoàng đế não yêu đương đến mức này nhỉ?