Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Nhặt Được Thái Tử - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-12 15:44:52
Lượt xem: 70

4

 

Trước khi thái tử cưới thái tử phi, hoàng hậu gọi tôi vào cung dặn dò:

 

"Thái tử phi xuất thân thế gia, thân phận tôn quý, giáo dưỡng vô cùng tốt, sẽ không có chuyện cố ý gây khó dễ ngươi."

 

"Chúng ta biết ngươi là người tâm tính đơn thuần, lại có thái tử che chở, chỉ cần ngươi an phận, sau này cũng sẽ không chịu thiệt."

 

Hoàng hậu răn dạy nửa giờ, tôi cũng quỳ đủ nửa giờ đến phát đau đầu gối. Lúc khập khiễng bước ra, tôi lập tức được Bùi Hành ôm chầm lấy, hắn thở hơi gấp, sắc mặt cũng căng thẳng: "Bị triệu kiến sao lại không nói với ta?"

 

Tôi liếc nhìn ma ma đứng bên cạnh mà không dám nói lời nào.

 

Bùi Hành bế tôi đi về hướng kiệu liễn.

 

Lúc được hắn nhẹ nhàng đặt xuống chỗ ngồi, tôi mới chậm chạp nghĩ, mọi người thường nói tôi tốt số, quả đúng là như thế thật. 

 

Ngày Bùi Hành cưới thái tử phi, tôi bắt đầu sinh ra ý niệm muốn rời đi.

 

Đến đây hơn nửa năm, tôi đã thuộc nằm lòng cả Đông Cung, chẳng qua cũng chỉ là chút tường đỏ ngói xanh cùng một ít cây cối quen thuộc.

 

Sự áp bức giai cấp dưới chế độ phong kiến thể hiện đặc biệt rõ ràng dưới chân cung điện này. Trong đại viên vuông vức chen chúc mấy ngàn con người, chủ tử chỉ vài người ít ỏi nhưng lại có thể quyết định sống c.h.ế.t của bọn họ bằng một câu đơn giản. Bức tường cung điện tưởng chừng uy nghiêm, bên dưới không biết đã mai táng bao nhiêu sinh linh vô tội.

 

Sau khi có thái tử phi, Bùi Hành kiêng dè mặt mũi nàng ta nên không sủng ái tôi lộ liễu như xưa nữa. Biết đâu một ngày nào đó tôi cũng bị áp quỳ xuống đất, bị ma ma vả mặt gãy cả răng cũng nên…

 

Tôi không khỏi sợ hãi.

 

Tôi muốn rời khỏi đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nhat-duoc-thai-tu/chuong-2.html.]

 

6

 

Hiện giờ Bùi Hành nhất định sẽ không cho tôi đi.

 

Chỉ đến khi có ý định hành động lén lút sau lưng hắn, tôi mới ý thức được rằng trong tòa cung điện này mình thân cô thế cô đến mức nào. Không có nhân mạch, không có quan hệ, cũng không có ai chịu nghe theo lệnh tôi.

 

Tất cả mọi người bên cạnh tôi đều nghe lệnh Bùi Hành, dù tôi nói hay làm gì cũng sẽ có người ghi chép bẩm báo lại cho hắn.

 

Vì thế sang ngày không vui thứ hai, Bùi Hành đã đến thăm tôi, thuận tay bẻ đi một cành hoa bách hợp trong bình: "Ta đã dặn dò thái tử phi rồi, nàng không cần đi vấn an đâu."

 

"Như vậy không thích hợp lắm."

 

"Không có gì là không thích hợp." Hắn ôm tôi, hôn lên trán, "Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Tiểu Thanh nói tâm trạng nàng không tốt."

 

"Suy nghĩ vài việc thôi." Tôi ăn ngay nói thật, "Cảm thấy bản thân quá vô dụng."

 

Bùi Hành nở nụ cười: "Nàng còn có ta mà, muốn làm gì cứ việc nói một tiếng, sẽ có người làm cho nàng."

 

Tôi mím môi không nói nữa.

 

Dường như Bùi Hành nhận ra điều gì, nụ cười trên mặt hắn nhạt đi mấy phần, vươn tay nâng cằm tôi lên: "Có chuyện không thể nói ta nghe sao?"

 

Tôi chán nản không thèm đáp.

 

Sắc mặt Bùi Hành hoàn toàn lạnh xuống. Thấy cung nữ hầu xung quanh nơm nớp lo sợ quỳ rạp, lúc này tôi mới chậm chạp nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, lần đầu tiên ý thức được một chuyện.

 

Hắn là thái tử, là người đứng đầu kim tự tháp giai cấp của triều đại phong kiến. Không có sự sủng ái của hắn, tôi cùng lắm chỉ là một con kiến chờ bị người ta giẫm nát mà thôi.

Loading...