Xuyên Không Nhặt Được Thái Tử - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-12 15:45:18
Lượt xem: 88
7
Bùi Hành nổi giận đùng đùng bỏ đi, dọa một đám cung nữ sợ vỡ mật.
Còn tôi đích thân đi bái kiến thái tử phi.
Hình như nàng ta cũng không vui vẻ gì khi gặp tôi.
Sau giấc ngủ trưa, nàng mặc bộ váy áo đỏ thẫm, tựa vào nhuyễn tháp phe phẩy quạt tròn, ánh mắt thản nhiên nhìn tôi như đang nhìn một kẻ râu ria thừa thãi.
Trong tiết dạy môn lịch sử luân lý trước đây, thầy tôi từng nói điều kiện y tế ở thời cổ đại rất kém, phụ nữ sinh con luôn là cửu tử nhất sinh. Vai trò lớn nhất của vợ lẽ chính là thay vợ cả làm máy đẻ.
Tôi mím chặt môi.
Thái tử phi ban cho tôi một cây trâm vàng khắc cành hoa hải đường rất quý giá để tôi cầm chơi. Sau đó cây trâm này được Tiểu Thanh lấy đi, nói là phải giữ gìn thật tốt vật do thái tử phi ban thưởng.
Đúng lúc đó Bùi Hành vừa vặn bước vào, nghe nàng nói thì cười nhạo một tiếng: "Vật cô ban thưởng còn không quý bằng cây trâm này hay sao?"
Tiểu Thanh sợ hãi quỳ xuống.
Tôi cũng đứng dậy hành lễ lại bị hắn kéo lên: "Hiểu phép tắc như thế từ bao giờ?"
"Chẳng phải điện hạ đang tức giận sao?"
Lúc đi ra mặt mày còn tối sầm lại, hôm nay cả Đông Cung đều đang bàn tán tôi sắp thất sủng rồi kia kìa.
"Đúng là rất giận." Hắn tựa lên nhuyễn tháp, mỉm cười thưởng thức cây quạt thêu, "Nhưng nếu ta không đến, chiếu theo tính tình của nàng cũng sẽ không đi tìm ta, đương nhiên phải tự thân vận động rồi."
"Dù sao nàng cũng không làm sai chuyện gì, là ta nghĩ nhiều." Hắn ôm tôi đặt lên đùi mình, đầu ngón tay vân vê vành tai, "Đừng làm mình làm mẩy với ta nữa, có được không?"
8
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nhat-duoc-thai-tu/chuong-3.html.]
Lời hắn nói rất nhẹ nhàng, không hề kiêu căng hống hách tựa như đang ở thế yếu, nhưng rồi vẫn không cho phép tôi cự tuyệt.
Không chờ tôi mở miệng, hắn đã nhíu mày hỏi: "Không phải đã nói nàng không cần đi gặp thái tử phi rồi sao?"
"Như vậy không hợp quy củ." Tôi mím môi, "Chung quy hậu viện này vẫn do thái tử phi nương nương cai quản."
Bùi Hành sửng sốt, sau một lúc lâu hắn mới như hiểu ra chuyện gì, thở dài vuốt đầu tôi: "Nàng không cần lo lắng về mấy thủ đoạn hậu cung dơ bẩn, trong viện này đều là người của ta, bên người nàng cũng luôn có ám vệ, đừng lo lắng gì cả."
Hắn thuận tay tháo trâm ngọc trên đầu tôi để mái tóc dài trượt xuống quấn quanh cổ tay, dịu dàng nói với tôi rằng: "Tô Tô, có ta ở đây, nàng đừng suy nghĩ gì hết."
"Ta sẽ mãi mãi che chở nàng."
9
Đêm Trung thu, thái tử dẫn thái tử phi tham dự cung yến. Tôi đợi trong viện đến nhàm chán liền mang theo Tiểu Thanh ra hậu hoa viên ngắm trăng.
Trăng hôm nay rất tròn rất sáng, lấp lánh nhu hòa, giống hệt như ánh trăng ở thời hiện đại.
Tôi mất vì tai nạn giao thông, cha mẹ cũng không còn nên chẳng có gì phải vướng bận nơi đó. Ngay cả lúc này dù ngẩng đầu nhìn trăng, cúi đầu xuống vẫn không có người để nhung nhớ.
Tôi lười biếng ngồi trong hoa viên, vừa định trở về thì trông thấy một bóng dáng mặc áo choàng màu trắng xuất hiện trước mặt.
Nhìn thêm một lát mới nhận ra là Tần vương Bùi Mân, con trai quý phi nương nương, cũng là một trong số những ứng viên cạnh tranh ngôi báu với Bùi Hành.
Tôi khom người hành lễ: "Tần vương điện hạ."
"Trắc phi tẩu tử không cần đa lễ." Hắn ta cười nói, "Huynh trưởng và thái tử phi qua đêm trong cung, ta đặc biệt đến thông báo cho tẩu tử một tiếng, tránh để người chờ tốn công vô ích."
Tôi nói một tiếng tạ ơn, vừa định bước đi đã bị hắn gọi giật lại.
Hắn hỏi tôi: "Huynh trưởng cùng thái tử phi cầm sắt hòa minh, tẩu tử thật sự cam tâm sao? Người không hề nghĩ đến vị trí chính phi ư?"