Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 190
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:33:17
Lượt xem: 68
"Ngươi biết đồ đệ của ngươi một lòng muốn thoát khỏi ngươi, cũng cứu người từ trong tay ngươi, rõ ràng ngươi có thể dễ dàng ngăn cản, tại sao ngươi lại còn đồng ý với nàng?"
"Ta không có."
"Đối với nàng, ngươi vẫn có một chút lương tâm cuối cùng." Lục Kiến Vi nhìn thẳng vào mắt Hồ Cửu Nương: "Ngươi cố ý nói ra những lời này, có phải đã không muốn sống nữa không?"
Hồ Cửu Nương hừ một tiếng: "Ta không cao thượng như vậy, ta chỉ nghe nói có người dễ dàng giải được Quần Phương Đố nên muốn đích thân nhìn thử."
"Là nhìn thử như vậy sao?"
"…"
Hồ Cửu Nương nói nhiều nên dường như có chút thấm mệt, nhắm mắt lại, không để ý tới Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi thầm thở dài, tình cảm yêu hận đan xen rối rắm giống như Hồ Cửu Nương, có lẽ cả đời này nàng cũng không thể hiểu được.
Loại hành vi không kiêng nể gì mà lạm sát bá tánh này, nàng cũng không dám đồng tình.
Về phần rốt cuộc trong lòng Hồ Cửu Nương đang suy nghĩ cái gì, nàng cũng không biết, cũng không muốn biết.
Logic của một kẻ điên, không cần phải tìm hiểu sâu xa.
Lục Kiến Vi ra khỏi nhà lao, thở dài nói với Tiểu Khách: "Ta còn tưởng rằng Hồ Cửu Nương chỉ là một kẻ ngu ngốc nên mới thiết lập ra một cái bẫy thô sơ như vậy."
Tiểu Khách: "Bây giờ thì sao?"
"Vẫn chỉ là một kẻ ngu ngốc."
Tiểu Khách: "…"
"Nàng nói Lâm Tòng Nguyệt vì bị nam nhân phản bội nên mới nhập ma, nhưng nàng cũng không phải bởi vì người khác nên mới nhập ma hay sao?"
"Nói có lý."
Một lát sau, Hàn Khiếu Phong bước tới nói với Lục Kiến Vi: "Hồ Cửu Nương đã thừa nhận toàn bộ tội trạng, ả nói tất cả mọi chuyện đều do ả làm, Hồ A Điều chính là đồ đệ của ả, đã bị ả dùng độc cưỡng ép, chưa từng chủ động hại người, thậm chí còn cứu được Ngưu Tiểu Hỉ và đám ngoại thất kia."
Lục Kiến Vi hỏi: "Hồ A Điều sẽ ra sao?"
"Từ lúc sáu tuổi Hồ A Điều đã bị Hồ Cửu Nương hạ độc uy hiếp, do tuổi còn nhỏ, lại không có tâm lý chủ động hại người, cơ thể lại còn trúng loại độc không thể phá giải, tuổi thọ còn lại không dài cho nên được miễn tội."
"Ừ." Lục Kiến Vi không phát biểu ý kiến: "Vụ án đã kết thúc, đã đến lúc ta phải trở về khách điếm."
Căn cứ theo phản hồi của Tiểu Khách, sự kiên nhẫn của Hắc Hậu và Hắc Trọng bên ngoài khách điếm đã đến giới hạn, nếu nàng không quay về, nói không chừng người của Hắc Phong Bảo sẽ cưỡng chế xông vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-190.html.]
Bên ngoài khách điếm.
Các đệ tử của Hắc Phong Bảo vẫn tụ tập xung quanh khách điếm giám thị Lam Linh.
Trên mặt Hắc Hậu và Hắc Trọng tràn đầy nôn nóng, hận không thể lập tức xông vào khách điếm xử lý Lam Linh.
Bỗng nhiên có một người chỉ ra cách đó không xa nói: "Các ngươi nhìn xem, có phải bên kia có người không?"
Mọi người nghe tiếng nhìn sang.
Hàng trăm người tay cầm cuốc xẻng, ra sức xúc tuyết đọng ngập đến đầu gối sang hai bên đường.
"Là những khách nhân giang hồ không có tiền chuộc thân kia!"
"Bọn họ đang làm gì đó?"
"Các ngươi tìm ai đó hỏi chút đi."
Thực sự có người chạy tới hỏi, sau đó chạy về với vẻ mặt khiếp sợ.
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế, mau nói đi!"
Người nọ trừng lớn mắt: "Bọn họ nói, Lục chưởng quầy cố ý dặn dò bọn họ dọn sạch tuyết đọng trên mặt đường để tiện cho lái xe ngựa đi qua, kéo dài từ Vọng Nguyệt Thành đến khách điếm, nếu như khi nàng trở về mà vẫn chưa hoàn thành, nàng sẽ trừng phạt bọn họ."
Mọi người: "…"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắc Trọng sợ hãi hỏi: "Ca, chúng ta còn tiến vào khách điếm không?"
"Không, không vào!"
Lục Kiến Vi đúng thật là một nữ nhân đáng sợ!
Lục Kiến Vi muốn quay về khách điếm, Phạm Miên rất không đành lòng, tặng cho nàng rất nhiều trang sức và quần áo xinh đẹp, chất đầy một chiếc xe ngựa, còn phân phó cho hạ nhân trong phủ cùng đưa nàng về khách điếm.
"Nương, không có của ta sao?" Tiết Quan Hà không dám tin tưởng.
Phạm Miên nghiêm khắc dặn dò: "Ngươi cứ việc chăm chỉ đi theo Lục chưởng quầy học võ, đừng có lúc nào cũng muốn hưởng thụ."
Tiết Quan Hà: "…"
"Phạm nương tử." Lục Kiến Vi sâu sắc cảm nhận được tình cảm sâu đậm khó có thể chối từ của nàng, nhưng bản thân lại không muốn thiếu ân tình của người khác, vì vậy lấy từ trong túi thuốc mang theo bên người ra một bình sứ: "Ta có một chút kiến thức về thuật Kỳ Hoàng, đây là thuốc viên mà ta tự chế, có thể tư âm dưỡng nhan, an thần bổ huyết."
Phạm Miên vui mừng nhận lấy, nói: "Vậy thì thật sự cảm tạ."
Sau khi sinh con, nàng không chú ý chăm sóc cơ thể, ban đêm thường xuyên mất ngủ cùng với đổ mồ hôi trộm, đã đi gặp không ít đại phu, bọn họ đều nói Phạm nương tử hao tổn khí huyết, cho dù có bồi bổ bao nhiêu cũng vẫn không khởi sắc.
Nàng vừa phải lo toan cho cả gia đình, còn phải quản lý cửa hiệu, bình thường suy nghĩ nhiều, bệnh tình ngày càng trầm trọng, nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ Phạm Miên có chút già trước tuổi.