Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:33:18
Lượt xem: 52
Loại độc mà đại phu khắp cả thành không thể giải được, Lục chưởng quầy lại dễ dàng hóa giải, có thể thấy được y thuật của nàng vô cùng cao minh.
Phạm Miên đương nhiên là vui sướng nhận lấy.
Đợi đến khi xe ngựa của Lục Kiến Vi đi xa, khi đã không thấy một chút bóng dáng nào, Phạm Miên vẫn còn đứng ở cửa dõi mắt trông theo.
Tiết Bình Sơn gọi nàng: "Phu nhân, vào nhà đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tới đây." Phạm Miên cẩn thận cầm lọ thuốc, giống như cầm bảo bối, cảm thán từ tận đáy lòng: "Lục chưởng quầy thật là một người vừa đẹp vừa tốt bụng."
Xe ngựa phi nước đại một đường, tuyết đọng trên mặt đường đều đã quét sạch, đã không cần Trương bá phải dùng chưởng phong xốc tuyết.
Đoạn đường hai mươi dặm vèo một cái đã đi đến đích.
Khi đến gần khách điếm, hàng trăm người đang vây quanh bên ngoài khách điếm, không biết xì xào bàn tán cái gì, người của Hắc Phong Bảo cũng trà trộn trong đó.
Nghe thấy động tĩnh, đám người kia lục tục đứng dậy, tất cả đều đứng nghiêm trang dùng mắt hành lễ với cỗ xe ngựa, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Tiết Quan Hà không rõ nguyên do, đánh xe dừng ở bên ngoài cửa viện, thành thục nhảy xuống xe: "Chưởng quầy, chúng ta về tới rồi."
Lục Kiến Vi có thính giác phi thường, vừa rồi khi ở khá xa nàng đã nghe thấy đám người này và người của Hắc Phong Bảo oán trách nàng quá độc ác, người của Hắc Phong Bảo cũng nói nàng khinh người quá đáng, hai bên đạt đến một sự hài hòa kỳ diệu.
—— Chỉ cần ngươi cũng nói xấu kẻ thù, vậy chúng ta chính là bằng hữu.
"Trương bá, ngươi đi hỏi hỏi bọn họ, trong số bọn họ có ai muốn rời khỏi khách điếm hay không?" Lục Kiến Vi xuống xe, nhìn lướt sang bên kia, mọi người đều im thin thít như chim cút.
Trương bá nghe lời rời đi.
Cửa viện đột nhiên được mở ra từ bên trong, Lam Linh vẫn khoe dáng người quyến rũ như cũ, hờn dỗi nói: "Lục chưởng quầy, ngươi đi lâu như vậy, nô gia nhớ ngươi muốn chết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-191.html.]
Tiết Quan Hà phân phó cho tôi tớ của Tiết gia khuân vác lễ vật, nghe vậy thì chế nhạo: "Lam tiền bối, nếu ngươi thật sự nhớ chưởng quầy thì ngươi có thể đi vào trong thành tìm chúng ta."
Lam Linh: "…"
Ở lâu với A Nại, ngươi cũng học được miệng lưỡi sắc bén như hắn.
"Chưởng quầy, Tiết ca, các ngươi đã về rồi!" Nhạc Thù hưng phấn chạy ra, giúp đỡ cùng dọn đồ vật: "Trương bá đâu rồi?"
"Hắn có việc phải làm." Tiết Quan Hà ghé sát vào tai hắn: "Vụ án lần này nhờ có chưởng quầy, người của Huyền Kính Tư mất mấy ngày cũng không giải được độc, đêm hôm đó khi chưởng quầy vừa đến nơi lại có người trúng độc, chưởng quầy chỉ nháy mắt đã giải được, thật sự quá thần thông!"
"Oa!" Hai mắt Nhạc Thù sáng lên: "Nếu như ta cũng ở đó thì tốt rồi."
Tiết Quan Hà vỗ vỗ n.g.ự.c nói: "Không sao, đợi lát nữa ta sẽ kể chi tiết cho ngươi nghe."
Sau khi dọn đồ đạc xong, tôi tớ của Tiết gia đánh xe trở về thành nhận lệnh.
Lần này ra ngoài một chuyến, Lục Kiến Vi thu được không ít tâm đắc về phương diện độc dược, muốn nhanh chóng trở về phòng ghi chép vào sách vở.
Ai ngờ Lam Linh ngăn nàng lại, gương mặt đầy tò mò.
"Lục chưởng quầy, ai đưa cho ngươi nhiều lễ vật như vậy? Chẳng lẽ là Hàn Khiếu Phong?"
Lục Kiến Vi: "Nếu như ngươi rảnh rỗi như vậy sao không đi đánh một trận với đám người của Hắc Phong Bảo, ta sẽ cổ vũ cho ngươi."
Lam Linh nghe như vậy, không khỏi oán giận: "Nô gia thật sự quá nhàm chán mà, ngươi không biết đó thôi, trong hai ngày ngươi đi vắng, ngươi có biết ta đã trải qua thế nào không? Trong khách điếm không có ngươi cũng chẳng khác gì nhà hoang không người."
"Ồ."
"Họ Yến khi thì chẻ củi khi thì luyện công, họ Kim ngoại trừ luyện công thì vẫn là luyện công, họ Ôn cứ trốn trong phòng mãi không chịu ra ngoài, tiểu tử A Nại kia cũng không thèm đấu võ mồm với ta."
Lục Kiến Vi không nhịn được cong môi, nàng có thể tưởng tượng ra những hình ảnh đó, đối với một người thích chơi đùa người khác như Lam Linh mà nói thì thật sự không tốt một chút nào.