Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:38:53
Lượt xem: 53
"Không phải còn có A Nhạc ở đây sao?"
"Hắn đấy, cứ thích chạy sang bên chỗ họ Ôn, suốt ngày ôm cả rương sách đọc không ngừng, bữa cơm mỗi ngày đều chỉ có mì, nô gia ăn ngán luôn rồi."
Khi khách điếm mới khai trương không có tiểu nhị, Lục Kiến Vi chỉ đành dạy Nhạc Thụ nấu ăn, chỉ mới học nấu mì sợi và mấy món rau xào đơn giản thì Tiết Quan Hà đã đến.
Có đầu bếp ở đây, phòng bếp tự nhiên không còn là nơi cho Nhạc Thù trổ tài, cùng lắm là hắn làm trợ thủ cho Tiết Quan Hà.
Lục Kiến Vi cười nói: "Hiện tại ngươi không xu dính túi, còn bắt bẻ cái gì?"
"Lục chưởng quầy, ngươi nói như vậy nô gia sẽ thương tâm lắm đấy." Lam Linh làm bộ gạt lệ.
Lục Kiến Vi thọc một nhát chí mạng: "Đến bây giờ mà Thiên Lí Lâu vẫn chưa có người ra mặt, thật sự định bỏ mặc ngươi à?"
Lam Linh: "…"
"Ta còn có việc, về phòng trước." Lục Kiến Vi vòng qua nàng, đi thẳng lên lầu.
Lam Linh hờn dỗi nói: "Thuốc trị sẹo ngươi đã đồng ý cho ta thì sao?"
"Ngày mai cho ngươi."
Sau khi trở về phòng, Lục Kiến Vi viết lại tâm đắc của mình về Bạc Tình Lang, do dự một chút, nàng lại viết thêm một dòng khác, viết xuống ba chữ Quần Phương Đố, sau đó viết thêm dấu cộng và dấu chấm hỏi ở bên cạnh.
Hồ Cửu Nương đã thú nhận rằng độc mà Hồ A Điều trúng là độc mà Lâm Tòng Nguyệt chế thành trước khi chết, ngay cả bản thân Lâm Tòng Nguyệt cũng chưa thể tìm ra thuốc giải hoàn mỹ, chỉ có thể áp chế.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy nhiên, trong di vật của Lâm Tòng Nguyệt cũng không có độc phương hoàn chỉnh, cho nên đến nay Hồ A Điều vẫn chưa tìm được thuốc giải.
Độc dược mới thêm vào rất hiếm, nếu như nàng chưa từng thấy qua, thậm chí độc tính cũng không biết, làm sao có thể nói đến chuyện giải trừ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-192.html.]
Lục Kiến Vi càng học tập thì càng phát hiện những thiếu sót của bản thân.
Nàng có thể giải hai loại độc dược là bởi vì có thư tịch của hệ thống trợ giúp, nếu như không có hệ thống cung cấp hai quyển Dược Liệu và Độc Vật, tất nhiên hai mắt nàng cũng sẽ bị che mờ.
Con đường y học mênh m.ô.n.g bát ngát.
Nhưng nếu nàng muốn kiếm tiền và về nhà, nàng nhất định phải thành thạo phương diện này. Ra ngoài một chuyến, cứu được một mạng người, nàng liền kiếm được gần một vạn lượng bạc.
Con đường này, nàng không muốn đi cũng phải đi.
Lục Kiến Vi luyện công một lát, tới gần giờ cơm tối mới đi xuống lầu.
Ba thiếu niên tụm đầu lại trò chuyện về vụ án đầu độc liên hoàn ở Vọng Nguyệt Thành.
"A?" Nhạc Thù đồng tình nói: "Vậy chẳng phải nàng sẽ nhanh chóng mất mạng sao?"
"Có lẽ cũng bởi vì như vậy nên Hàn sứ mới không định tội nàng." Tiết Quan Hà nói: "Nhưng nàng thật sự rất đáng thương, sáu tuổi đi lạc, bị Hồ Cửu Nương nhặt được rồi hạ độc, mười năm sau đó luôn bị Hồ Cửu Nương lợi dụng."
A Nại lòng đầy căm phẫn: "Đúng vậy, nhặt người ta về cũng không chịu chăm sóc cho đàng hoàng!”
"Cũng may cuối cùng Hồ Cửu Nương vẫn còn một chút lương tâm, biết mình không thoát khỏi tử tội, cũng không kéo đồ đệ xuống nước."
"Cái này mà gọi là có lương tâm?" A Nại bất mãn nói: "Có lẽ nếu Hồ Cửu Nương không nhặt nàng, người nhà của nàng nói không chừng cũng sẽ tìm thấy nàng. Hơn nữa nàng còn trúng phải độc không giải được, mọi bất hạnh của nàng đều do Hồ Cửu Nương tạo thành."
Nhạc Thù gật gật đầu: "Không phải không có lý."
"Cũng không hẳn là vậy." Tiết Quan Hà nói: "Ta nghe Vương bộ đầu tiết lộ, khi thẩm vấn Hồ cô nương có đề cập đến một câu, Hồ A Điều là bị người ta cố ý vứt ở bãi tha ma, nếu không có Hồ Cửu Nương, nàng sớm đã chết."
"Ai vứt? Thật điên rồ!" A Nại không kìm được mà đập bàn.
"Không biết." Tiết Quan Hà lắc đầu, lại hiếu kỳ nói: "Trông ngươi có vẻ rất tức giận."
A Nại: "Khi ta còn nhỏ cũng bị vứt đi như vậy, nếu không phải gặp được công tử, ta chắc chắn đã không sống đến hiện tại."