Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 133.1
Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:47:19
Lượt xem: 7
Lúc nhận được điện thoại, sắc mặt của Dương Diệc Nho rất khó coi: “Còn cổ thuật nữa, sao cô biết nó?”
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, hơi hất cằm: “Làm người đừng quá tham lam, tôi tự học thành tài, có thể biết được cổ tơ hồng đã là giỏi lắm rồi, anh nghĩ tôi còn biết cái gì nữa?”
Nói đến đây, Bách Hợp hơi dừng một chút:
“Hiện tại tôi đã nói được làm được rồi, hy vọng anh cũng sẽ làm được như anh đã nói tôi chỉ cần đảm bảo Dương Thiên Thành cả đời không chết, anh cũng đừng làm khó đám người Sở Ngọc.” Cô nói xong lời này, không chút do dự lấy chủy thủ vừa rạch trán Dương Thiên Thành ra, không đợi Dương Diệc Nho kịp phản ứng, đã tự cứa vào cổ.
Máu tươi phun cực xa, ánh mắt Dương Diệc Nho có chút hoảng hốt, gã nhìn thấy cô gái trước mắt cực kỳ quyết đoán, hình như cảnh tượng này rất quen thuộc, đầu hắn có cảm giác đau đớn dữ dội, gã cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, cảm giác hoảng hốt trong lòng dâng lên, khiến cho gã vô thức đưa tay đón lấy dòng m.á.u nóng kia.
Chỉ là m.á.u rơi vào trong lòng bàn tay gã đã có chút nguội lạnh, gã không nắm bắt được gì, nó chảy từ ngón giữa chảy xuống.
Cô gái này lại kiên quyết như vậy, một chút do dự cô cũng không có, đi tìm c.h.ế.t ngay được, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ muốn sống vui vẻ hạnh phúc sao? Còn sống là việc tốt đẹp cỡ nào, sao cô không muốn sống? Cha mẹ gã trước khi c.h.ế.t còn muốn đấu tranh mong được sống, để gã ở trong xe, căn bản chẳng quan tâm đến gã. Hai năm qua Dương Thiên Thành bị trúng cổ độc cũng không cam lòng chết, Dương Tĩnh Dung thì sau khi c.h.ế.t còn muốn trọng sinh lại một kiếp, ai ai cũng không muốn chết, sao Bách Hợp lại không muốn sống?
Dương Diệc Nho cảm thấy rối loạn, có lẽ là bị hành động tự sát không chút do dự nào của Bách Hợp kích thích, gã nhớ lại nhiều năm trước, có rất nhiều chuyện gã đã quên, gã như nhìn thấy sau tai nạn xe cộ m.á.u tươi văng tung tóe khắp trời đất, gã như nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Dương Thiên Thành, hỏi gã muốn ai chết. Dưới khát vọng được sống, Dương Diệc Nho không chút do dự lựa chọn cha mẹ tử vong để đổi lại cho gã được sống, gã được cứu, nhưng gã vẫn cho rằng mình không sai, gã vẫn cho rằng gã hận cha mẹ, thậm chí theo bản năng còn chuyển nỗi hận này sang Dương Thiên Thành, cho rằng tất cả mọi chuyện là do lão làm hại.
Nhưng thực ra, Dương Diệc Nho lại không nhận ra gã là kẻ hèn yếu ích kỷ từ trong xương, gã không nghĩ gã trách móc sau lưng Dương Thiên Thành, thực ra cũng có thể là gã đang trốn tránh gì đó, tưởng rằng sự cố tai nạn giao thông nhiều năm trước không tạo thành thương tổn trong tâm hồn gã, thực tế thì ngược lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-133-1.html.]
Hại c.h.ế.t cha mẹ gã, đương nhiên là có một phần do Dương Thiên Thành, nhưng khi đối diện với cái c.h.ế.t gã cũng đưa ra một lựa chọn ích kỷ. Nhiều năm trước Dương Diệc Nho cho rằng tuy cả thế giới nói cha mẹ là người đối xử với con cái không vụ lợi nhất, nhưng thực tế thì cha mẹ cũng không dành cho con cái thứ tốt nhất. Gã vẫn luôn nghĩ gã không tin vào tình cảm, gã cho rằng tình cảm của con người là thứ yếu ớt nhất. Cho nên gã g.i.ế.c người không chớp mắt, cho nên gã coi mạng người là trò chơi. Cho tới hôm nay, bị m.á.u của Bách Hợp b.ắ.n vào người, không biết tại sao, khi nhìn thấy thần sắc kiên quyết của cô, gã lại nhớ tới chuyện của nhiều năm trước kia.
Nếu như khi đó, lúc chạy trốn, đôi vợ chồng kia không muốn bỏ hắn ở lại, mọi chuyện có phải là có kết quả khác không? Đến lúc này Dương Diệc Nho mới chịu thừa nhận, chuyện trước đây đã để lại bóng ma trong lòng gã, khát vọng trường sinh của gã càng dâng cao hơn, bởi bóng ma suýt mất mạng, gã sợ c.h.ế.t hơn bất cứ ai, so với người khác, khát vọng được sống của gã cũng lớn hơn nhiều. Nhưng thực ra trong lòng gã vẫn mơ hồ hâm mộ loại người có thể vì sự tồn tại của người khác mà hi sinh tính mạng của mình. Trước kia gã không tin, nhưng giờ đây có một kẻ đần làm minh chứng trước mặt, trong lúc nhất thời gã muốn cười, nhưng lại có chút oán hận.
Bởi vì gã không gặp được một người như vậy. Bởi vì gã là một kẻ m.á.u lạnh ích kỷ. Lúc cần không nhận được sự ấm áp, liền hận không thể khiến cho sự ấm áp đó vĩnh viễn biến mất!
Bách Hợp c.h.ế.t cũng tốt, c.h.ế.t đi rồi trên thế giới sẽ thiếu một người như vậy, nếu mình không thể chiếm giữ người như thế làm của riêng, chẳng thà để cô c.h.ế.t đi cho thoải mái! Dương Diệc Nho cúi đầu, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm, thân thể của gã cứng đờ nhìn xác Bách Hợp rơi xuống, nặng nề nắm chặt tay.
“Nói lời… giữ lời…” Người sắp c.h.ế.t kia lại cong khóe môi lên cười cười, lúc này trông cô rất chật vật, trên cổ có một lỗ hổng cực lớn đang mở ra, khí quản đã bị cắt hở, không biết cô làm thế nào mà có thể mở miệng nói chuyện. Dương Diệc Nho cho rằng đó là sức mạnh ý chí. Vết thương trên cổ cô đủ để chứng minh, cô kiên quyết biết bao, vì một lão già gần đất xa trời và một đám thần kinh không bình thường, trước khi c.h.ế.t cô cũng không có ý định che miệng vết thương, ngược lại còn giãy giụa cố gắng nói sợ mình đổi ý.
Dương Diệc Nho có chút buồn cười, cảm giác muốn hủy diệt tất cả lại bùng cháy trong lồng ngực, chưa bao giờ có người nào có thể vì bảo vệ tính mạng của gã mà ngay cả mạng sống cũng không cần như vậy. Kẻ ngu ngốc này, kẻ ngu ngốc này… Rõ ràng cô có võ công, cô chỉ cần cố gắng sống thêm vài năm nữa, nói không chừng võ công sẽ vượt qua cả gã, nhưng cô lại muốn c.h.ế.t để đổi lại sự sống của đám phế vật này, những người này có gì tốt chứ, đáng giá để cô lưu tâm như vậy sao? Dương Diệc Nho có chút kinh miệt nhìn đám người ngu ngốc Sở Ngọc một cái, khóe miệng lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhưng trong mắt lại có vẻ mờ mịt.
“Tôi sẽ đáp ứng.” Ma xui quỷ khiến gã nói câu này, rồi nhìn Bách Hợp lúc này mới nở nụ cười. Tình tiết chỉ có ở trên TV lại xuất hiện trước mắt gã, Dương Diệc Nho miễn cưỡng cong môi, thực ra gã nên cười, gã là người thắng đậm nhất. Tuy rằng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà bỏ qua mấy tên không dự định g.i.ế.c c.h.ế.t để đổi lấy một bộ võ công bí tịch tuyệt thế, hẳn là gã đã hời to. Nhưng lúc này Dương Diệc Nho lại không thấy vui vẻ chút nào, thậm chí cảm giác đau đớn lại bừng lên trong lòng, thực sự là quá lạ lẫm rồi. Khiến cho gã muốn cười, nhưng lại không khỏi cảm thấy chán ghét mình như vậy.
Khóe miệng gã lại rũ xuống, trên mặt lộ ra vài phần tà ác, cúi đầu nhìn Bách Hợp dần dần nhắm hai mắt lại, không khỏi nhắm nghiền mắt theo, cười lạnh.