Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 133.2
Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:47:27
Lượt xem: 8
Không thuộc về gã, thì cho đến phút cuối vẫn không thuộc về gã.
Lần này, cảm thụ trước khi c.h.ế.t của Bách Hợp không được tốt lắm. Không phải cô chỉ có kinh nghiệm bị c.ắ.t c.ổ 1 lần, có lần, trong nhiệm vụ Lam Dụ đã từng xoẹt qua cổ cô. Nhưng tự mình c.ắ.t c.ổ và bị người khác ra tay khác nhau hoàn toàn. Lúc này m.á.u vẫn còn chảy ào ào ra bên ngoài, cô có thể cảm nhận được thân thể mình dần dần lạnh đi, nhưng cảm giác không thể thở khiến cho cô cực kỳ không thoải mái. Cô nhìn thấy Dương Diệc Nho hung ác bảo đám người Sở Ngọc cút, cũng hung ác ném bọn họ ra ngoài. Trong đầu chợt nổi lên một suy nghĩ, biết trước là gã không cần con tin, đã mặc kệ gã cho gã tự làm loạn một trận là xong. Bây giờ thật đúng là tiền mất tật mang.
Bách Hợp thấy Dương Diệc Nho g.i.ế.c sạch đám con nuôi của nhà họ Dương, giống như là phát tiết, Dương Tĩnh Như đã từng luôn kêu gào trước mặt Bách Hợp cũng không thể trốn thoát, chỉ còn lại một vị luật sư, không biết đã bị ép ăn cổ trùng gì, cuối cùng may mắn được giữ lại mạng, chuyện tiếp theo cô không biết nữa. Cô không biết sau khi cô chết, người ta đã kéo xác cô ra khỏi vũng máu, Dương Diệc Nho chế cô thành cổ sống mang theo bên người. Dương Thiên Thành cũng tỉnh lại, chỉ là lão cũng bị phế đi, cả đời lão chỉ có ba đứa con gái, giờ đây đã c.h.ế.t cả, đám con nuôi cũng chết, lão chỉ còn lại đống tài sản, mấy đời nhà họ Dương ở thành phố này biến mất tại thế hệ này.
Trở lại trong không gian, Bách Hợp vẫn còn thẫn thờ hồi lâu, cô che cổ họng, ho khan hai tiếng. Tới khi cô nhớ ra cô không cần phải làm thế, Lý Duyên Tỷ đã đứng bên cạnh cô tự bao giờ rồi.
Anh ta xuất hiện, trong không gian lập tức như có thêm vài tia sáng, trước đây nhìn thấy Lý Duyên Tỷ, nói thực là trong lòng Bách Hợp thấy kính sợ, dẫu sao Lý Duyên Tỷ có quyền nắm giữ sự sống c.h.ế.t của cô, cô vừa kính vừa sợ, nhưng lần này bị lừa một cú, tuy Bách Hợp tự biết mình tay mỏng không thể vặn chân to như cột đình của người ta, trong lòng vẫn buồn bực khó tả, Lý Duyên Tỷ đưa cô bộ đồ, khiến cho cô suýt nữa thì phát điên, nhìn thấy Lý Duyên Tỷ, vẻ mặt Bách Hợp thản nhiên, không giống như trước đây mở miệng hỏi thăm đầu tiên.
Lý Duyên Tỷ nhìn thấy vẻ mặt của cô là biết chắc chắn cô đang sốt ruột rồi, không khỏi khẽ mỉm cười, phất tay áo một cái, sau lưng anh ta đột nhiên xuất hiện một cái ghế, anh ta thoải mái ngồi lên trên, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ôn hòa nói:
“Cô làm không tệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-133-2.html.]
Bách Hợp đáp lại một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm chân của mình, thấy cô không cò kè mặc cả, anh ta cũng không hờn dỗi, bất mãn. Mặc dù Lý Duyên Tỷ thích cô thức thời, nhưng lúc này không khỏi thấy lúng túng khó xử, chẳng qua mình cũng chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành người khác, bởi vậy chỉ nhìn nhìn Bách Hợp, sau đó vô thanh vô tức biến ra một cái ghế khác: “Cô cũng ngồi xuống đi.”
“Không cần, tôi đứng là được rồi.” Bấy giờ Bách Hợp mới mở miệng nói chuyện với hắn, Lý Duyên Tỷ thầm thở phào một hơi, sau đó đưa mắt nhìn một cái, trong mắt hiện lên một chút u ám: “Tôi biết, nhiệm vụ lần này, tôi không nói rõ với cô là tôi sai, suýt nữa thì gây nguy hiểm cho cô, coi như là tôi có lỗi với cô.” Anh ta chủ động mở miệng nói xin lỗi, không có “chết cũng không thừa nhận”, ngược lại, lại khiến cho ấn tượng của Bách Hợp với anh ta tốt hơn một chút, cũng không tiếp tục bất mãn như lúc đầu nữa, nghĩ lại Lý Duyên Tỳ cũng đã giúp đỡ mình vài lần, cũng có chút ngượng ngùng, nói:
“Thật ra thì cũng không phải là lỗi của anh, đây vốn là việc tôi phải làm…” Bách Hợp nói xong, lại cảm thấy có chút không đúng, rõ ràng là lúc đầu cô cảm thấy có chút hoảng sợ khi nghĩ lại, sao bây giờ lại trở thành cô giải thích nguyên nhân với Lý Duyên Tỷ, Bách Hợp trầm mặc một lúc. Thực sự là cô không biết vốn dĩ anh ta đã là một người phúc hắc như vậy, chỉ là vừa rồi đã tự mình mở miệng nói như thế, cô cũng không phải thiếu nữ hai mươi tuổi kiêu ngạo, mà cho dù có phải, cô cũng không được chiều chuộng như vậy. Lúc này đã làm từng làm nhiều nhiệm vụ, lại sống bao nhiêu năm, giờ bảo cô đúng lý rồi không tha người, cô không làm được. Bách Hợp chỉ cảm thấy buồn bực muốn chết, cơn tức cứ quanh quẩn trong lòng.
Lý Duyên Tỷ thấy khuôn mặt cô xanh trắng đan xen, nín cười nói:
“Lần này do xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lúc đưa cô kịch bản thì xảy ra, mà cô cũng biết rồi đấy, không phải lần nào cũng có thể nhận đủ 100% nội dung, chỉ cần xuất hiện nhân tố không thể khống chế được, cho dù không phải là con người gây ra, cũng có thể khiến cho cô không thể tiếp nhận đầy đủ ký ức và nội dung kịch bản. Cho nên lần sau hãy cẩn thận một chút.” Nói xong, Bách Hợp nghĩ tới nhiệm vụ lần này, cũng buồn không nổi: “Vậy có thể thay đổi tình huống không?” Lúc này cô cũng không bày ra vẻ mặt buồn bực nữa, ngược lại hỏi chuyện quan trọng nhất: “Lần này không có kịch bản, tôi cũng không biết có thể hoàn thành nhiệm vụ được không…”
“Đã hoàn thành, chúc mừng cô.” Nghe được câu khẳng định này, Bách Hợp mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô còn nhiều chỗ không hiểu, Lý Duyên Tỷ như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, mỉm cười phất vạt áo, anh ta cúi đầu, trong nháy mắt ánh mắt hắn lãnh đạm, mang theo một loại tựa như xa hoa, lại như độc lập, cùng với thanh lãnh bên ngoài ồn ào, kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của mình, đối với phụ nữ, quả thực là vô cùng có lực sát thương.
“Dương Bách Hợp bị người yêu bán đứng, hãm hại, nhốt vào bệnh viện tâm thần, cuối cùng bị điên mà chết, thực ra thì cô ta không thể sống quá 25 tuổi, lúc c.h.ế.t không đau đớn, nhưng đúng vào ngày Dương Thiên Thành c.h.ế.t nên cô ta không cam lòng. Tình hình thì cũng không khác Dương Diệc Nho nói là bao, là cô ta hận Dương Tĩnh Dung quyến rũ người yêu của mình, lại không cam lòng bị người mình yêu và tin tưởng sâu sắc bán đứng, lại thêm cảm giác có lỗi với Dương Thiên Thành. Điểm khó khăn nhất của nhiệm vụ lần này là lúc Bách Hợp vừa xuất hiện ở bệnh viện tâm thần, đến bệnh viện này sợ là không bằng ngồi tù, ít nhất thì khi ngồi tù còn được đi ra ngoài một ngày, nhưng sau khi trở thành bệnh nhân tâm thần, lại còn bị người ta hãm hại, không thể nào cho cô đi ra ngoài, thuốc an thần và ma túy liều lượng cao đủ khiến cho người ta phát điên, cho nên người thực hiện nhiệm vụ này rất dễ thất bại ở giai đoạn này.”
Lúc phát hiện không thấy đường đi, rất nhiều người lựa chọn bỏ qua, cũng chỉ có cô nương Bách Hợp ngốc mới có thể biết trên núi có hổ, lại vẫn kiên nhẫn đi lên, hơn nữa còn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Lý Duyên Tỷ không muốn thấy Bách Hợp thất bại, nhưng khi thấy cô hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, trong lòng vẫn có rất nhiều cảm xúc.