Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 134: Lật người khỏi cảnh khốn cùng (1)

Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:11:56
Lượt xem: 4

“Được rồi, bởi vì nhiệm vụ lần này cô hoàn thành cũng không phải thuộc về cô, vì thế tôi sẽ phá lệ cho cô thêm một điểm nữa, với lại nhiệm vụ lần này có độ khó cao, nên sẽ được cho thêm hai điểm thuộc tính, tôi tặng cho cô thêm một điểm nữa, cô muốn thêm ở chỗ nào?” Lý Duyên Tỷ chỉ luôn kể lại kết quả của câu chuyện cho Bách Hợp nghe, anh không thích nói nhiều, lần này nói liền một mạch như vậy, Bách Hợp cảm thấy có chút không thích ứng kịp, nghe được lời này của anh, tuy rằng lúc đó cô tự sát để đổi lấy đường sống, không ngờ lại được tặng thêm ba điểm, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kích động: “Tôi nghĩ, thêm hết vào võ lực đi.”

Lần này cô dạy Cửu Dương Chân Kinh cho Dương Diệc Nho, không biết võ công của mình có biến mất hay không, Bách Hợp cũng chỉ mong thuộc tính võ lực cao thêm một ít, để bù đắp vào sự tổn thất của mình .

Lí Duyên Tỷ nhìn cô một cái, thở dài một tiếng.

Bầu trời sao lại một lần nữa xuất hiện tư liệu Bách Hợp, phía trên cho thấy:

Giới tính: nữ ( có thể biến đổi giới tính )

Họ tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 62 (max 100 điểm )

Dung mạo: 61(max 100 điểm )

Thể lực: 59(max 100điểm )

Võ lực: 25(max 100 điểm )

Tinh thần: 15(max 100 điểm )

Danh vọng: 21(max 100 điểm )

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn, Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-134-lat-nguoi-khoi-canh-khon-cung-1.html.]

Sở trường: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp

Mị lực: 34 (max 100 điểm )

Sưu tầm: tình yêu của Thi vương, chúc phúc của Thánh nữ, trái tim của Thiên Sứ.

Tuy đã sớm có linh cảm khi dạy Cửu Dương Chân Kinh cho Dương Diệc Nho có thể sẽ làm võ công của mình xuất hiện vấn đề, nhưng khi Bách Hợp thật sự nhìn thấy ánh sáng của Cửu Dương Chân Kinh ảm đạm hơn phân nửa, thậm chí còn hiện ra cảm giác trong suốt sắp biến mất. Trong lòng cô không nhịn được chìm xuống. Hối hận đến mức chỉ muốn hút vào hơi lạnh.

Tuy lần này không chỉ danh vọng và mị lực đều tăng. Ngay cả trí lực cũng được thêm một điểm, diễn xuất trung cấp cũng biến thành diễn xuất cao cấp, cho dù thuộc tính được thêm điểm nhiều hơn, cũng không làm cho Bách Hợp cao hứng trở lại, Cửu Dương Chân Kinh chính là bùa bảo mệnh của cô, nếu ngay cả cái đó cũng biến mất, Bách Hợp thật sự không biết nếu sau này gặp phải tình huống như vậy thì nên làm cái gì.

“Có được tất có mất.” Vào lúc này, Lý Duyên Tỷ có thể cảm thấy trong lòng Bách Hợp rất hối hận và khó chịu, hắn sâu sa nói ra một câu. Cũng mặc kệ Bách Hợp có hiểu hay, trực tiếp mở miệng: “Bởi vì tình huống lần này khá đặc biệt, vì thế tôi sẽ cho cô một cơ hội để bảo toàn tính mệnh, cô muốn dùng lúc nào cũng được.”

Bách Hợp cũng biết đạo lý mình không thể quá tham lam, bởi vậy tiếng nói của Lý Duyên Tỷ vừa hạ xuống, cô miễn cưỡng gật đầu. Lý Duyên Tỷ lúc này xem ra cũng dễ nói chuyện, dù sao anh cũng nắm giữ quyền sinh sát ở trong tay, nói khó nghe, người ta không tự mình đi giúp đỡ mà trực tiếp để cô làm công việc này, cô vì mạng sống nên nhất định sẽ đi. Chẳng qua điều khác biệt chính là cô có bị thúc ép hay không thôi. Ít ra Lý Duyên Tỷ đứng ở trên cao mà còn nói thật không có lừa gạt cô, vừa nghĩ như thế trong đầu Bách Hợp lập tức đã nghĩ thông. Nói tiếng cám ơn.

“Cô muốn tiến hành nhiệm vụ, hay là nghỉ ngơi một lúc.” Lý Duyên Tỷ nghĩ đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, Bách Hơp sẽ muốn nghỉ ngơi một chút để điều chỉnh lại tâm tình, hỏi một tiếng.

Nhìn Cửu Dương Chân Kinh của mình đang dần ảm đạm đi, Bách Hợp nghĩ rằng chính mình có tư cách gì để nghỉ ngơi: “Tôi muốn đi vào nhiệm vụ.”

Lý Duyên Tỷ gật đầu, bóng người anh biến mất trước khi giọng nói truyền vào tai Bách Hợp: “Cô sẽ được bồi thường ở lần nhiệm vụ trước, nhiệm vụ lần sau cô có thể nghỉ ngơi cho khỏe.” Nói xong lời này, cảnh sắc trước mắt Bách Hợp mới dần dần biến mất.

Lúc cô tỉnh lại thì bên cạnh truyền tới tiếng mắng chửi của một bà lão: “Chưa thấy người phụ nữ có chồng nào mà từ sáng đến tối hết ăn rồi lại nằm, mặt trời đã lên cao mà còn không dậy, cô cho rằng cô là đại gia nên tôi phải hầu hạ cô sao. Cái thứ gì, lúc trước đã nói đừng cưới con gái thành phố mà không nghe, bây giờ lại bắt tôi hầu hạ con nhỏ này . . . . . .” Sau đó toàn dùng lời lẽ dơ bẩn mắng chửi, trong lòng Bách Hợp một luồng bi thương xông lên đầu, thân thể này phỏng chừng còn lưu lại một chút tình cảm của nguyên chủ, nghe nói như thế nước mắt không tự chủ tràn ra viền mắt.

Một trận tiếng bước chân dần dần đi xa, cửa ‘ loong coong ’ một tiếng rồi đóng lại, trong đầu tràn vào một lượng lớn nội dung câu chuyện, Bách Hợp khổ sở tiếp nhận hơn phân nửa nội dung câu chuyện, lúc này tự nhiên không dám nhúc nhích, cố nén lại cảm giác đau đầu như sắp nứt ra, lúc Bách Hợp nhắm mắt thì đã tiếp thu toàn bộ nội dung và hồi ức của câu chuyện, lúc này mới không nhịn được cười khổ một tiếng.

Nhiệm vụ lần này không có báo thù cũng như không có ân oán, đúng như lời Lý Duyên Tỷ đã nói, ngược lại với nhiệm vụ lần trước thì nhiệm vụ lần này đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chẳng qua chuyện lần này là chuyện xảy ra muôn thuở giữa mẹ chồng nàng dâu, chỉ vì lúc nguyên chủ c.h.ế.t cực kỳ không cam lòng, cho nên mới có nhiệm vụ như thế.

 

Loading...