Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 204.2
Cập nhật lúc: 2024-10-23 21:17:44
Lượt xem: 7
Ngay lúc ấy Bàng Lị Lị cũng không rõ, cô ta không hiểu vì cớ gì mình sẽ bị thuyền trưởng tàu hải tặc khi nhục, mà thiếu nữ khác lại có thể an toàn sinh sống tại nơi ấy. Từ nhỏ cô ta đã khiến mọi người yêu thích, thân là con gái nhà họ Bàng, không người nào có thể yêu mến người khác hơn cô ta, bởi thế cô ả không thích cảm giác chính mình bị người khi dễ mà người khác lại không hề hấn gì. Cho nên cô ta biết rõ có khả năng Bách Hợp không cùng một nhóm với hải tặc, cũng biết rõ ràng rất có thể Bách Hợp cũng chỉ bị bắt đi giống mình, nhưng tại giây phút kia, khi Ma Ngang tới cứu cô ta, không biết sao Bàng Lị Lị lại nói dối.
Cô ta vốn có thể cứu được Bách Hợp, chỉ cần một câu nói dễ như trở bàn tay mà thôi, nhưng cô ta lại không nói đến lời mà Bách Hợp muốn nghe…. Có lẽ do cô ta sợ người hải quân trẻ tuổi anh tuấn kia cũng như thuyền trưởng hải tặc, sẽ buông tha một hải tặc nhỏ bé như Bách Hợp. Cô ả muốn trở thành duy nhất trong mắt người khác, mà không phải là nhân vật làm nền cho người ta, nên cô ta dùng ngữ khí ngây thơ như cún con để nói chuyện cũng đủ hại c.h.ế.t Bách Hợp.
Kỳ thật khi đó Bàng Lị Lị còn là trẻ con, cô ta đã từng có áy náy, nhưng tính cách kiêu ngạo khiến cho cô ta không thấy hối hận. Phần lớn chỉ muốn cô gái từng cứu mạng mình thành nô lệ, cô ta sẽ giúp Bách Hợp một tay, mua lại cô, nuôi tại nhà họ Bàng, rồi trở thành người hầu thân cận của mình.
Nhưng cô ta thật không ngờ, có một số người so với tưởng tượng của mình càng cương liệt hơn. Bách Hợp nhảy xuống biển, khiến Ma Ngang có ánh mắt hứng thú, cô ta sợ về sau Bách Hợp sẽ lại xuất hiện, nên mới lợi dụng tiền tài nhà họ Bàng ngăn trở cô ấy trở lại trên bờ, cũng làm ra hành động có ơn tất báo để thăng thêm hào quang trên người mình, một thoáng qua đi, chính là mười ba năm.
“Úc tiểu thư, van cầu cô nói giúp tôi, tôi không có…” Tại thời điểm mấu chốt này, trong mắt Bàng Lị Lị hiện ra sự khổ sở, cô ta nhớ tới rất nhiều sự việc năm ấy bị mình cố ý quên đi, giống như người khác tán thưởng sự thuần khiết của cô ta cũng như bầu trời. Cô ta cố gắng quên đi những ý nghĩ hèn hạ u tối này, nhưng lúc này cô ta lại nghĩ tới.
Tựa như năm xưa, cô ta quỳ gối trước mặt Bách Hợp, dùng tư thế giống hệt năm ấy, giọng điệu điềm đạm đáng yêu cũng giống hệt, nói ra là muốn để Bách Hợp nói chuyện cứu giúp cô ả một mạng.
Đã hoàn thành tâm nguyện được giao, khắp thiên hạ đã rõ ràng chân tướng, phải bỏ ra cái giá lớn là mất một mạng như vậy, nhất thời Bách Hợp cảm thấy có chút buồn phiền, cô cũng không nhìn Bàng Lị Lị, quay người muốn nhảy qua chỗ bọn Hải hoàng thú. Cô có thể sống trên biển, có thể liên lạc cùng quái thú, không cần đối diện với mấy chuyện đấu đá của con người, chỉ hi vọng cuộc sống của mình có thể như trước, phiêu lưu trên biển. Nếu như không c.h.ế.t được, liền tính thêm cả phần người kia, cùng nhau sống tiếp.
“Tiểu Hợp.” Người đàn ông trung niên hơi bối rối ngăn trước mặt con gái. Ở lần đầu nhìn nhau trong nháy mắt đó, theo thiên tính cha con, ông mười phần khẳng định đây là con gái mất tích hơn mười năm của mình. Vốn cho rằng hôm nay cha con đoàn tụ, dù là lúc trước chính bản thân vì công việc không để ý đến người con gái duy nhất này, khiến con bé rơi vào tay hải tặc, những năm gần đây lại không thể lập tức cứu con bé ra. Người này trước kia là Đại soái có danh vọng cực cao ở Đế quốc, có thực lực ngang tàng. Vừa mới rồi nhiều Hải hoàng thú xuất hiện như vậy cũng không khiến ông kinh hoảng, lúc này thấy Bách Hợp lãnh đạm, trong mắt lại lộ ra vẻ lo lắng: “Tiểu Hợp, cùng ba ba trở về đi.”
“Trước kia con rất muốn đấy, giờ cũng đã có được, chỉ tiếc hiện tại con lại không cần nữa.” Bách Hợp không biết nên nói thế nào với người đàn ông trung niên này. Cô có thể cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng của nguyên chủ, mặc dù không nhớ lại được, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy ông, cảm giác phức tạp theo bản năng trào dâng trong lòng. Lại khiến cho cô nhịn không được bắt đầu đồng tình với nguyên chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-204-2.html.]
Theo như nội dung, nếu Úc Bách Hợp và Úc Ly Dương sống nương tựa lẫn nhau, vậy thì khi cô ấy rơi vào hang ổ hải tặc, có khả năng còn bị khắc chữ, khi bị Bàng Lị Lị hãm hại, không biết trong lòng cô ấy khó chịu đến nhường nào. Tuy đến cuối tìm được người thân, nhưng đối với nguyên chủ mà nói quá muộn.
“Ba ba thật sự sai, con gái ngoan hãy cho ba một cơ hội.” Sắc mặt người đàn ông trung niên cẩn thận từng li từng tí nhìn Bách Hợp. Giờ ông không còn là Đại soái hải quân cao cao tại thượng của Đế quốc nữa, chỉ là một người cha muốn cầu con gái tha thứ cho mình. Bách Hợp nghĩ đến nguyên chủ, lại nhìn vẻ cầu khẩn không giấu nổi trong mắt ông. Nhiệm vụ lần này thật khiến lòng cô mệt mỏi, cho cô cảm giác mức độ vượt xa những nhiệm vụ trước của cô.
Cuối cùng Bách Hợp vẫn xua đám Hải hoàng thú đi, rồi đi ra theo Úc Lý Dương. Nếu như đây là một trong những tâm nguyện của nguyên chủ, vậy đương nhiên cô sẽ thay nguyên chủ làm được.
Tuy cuối cùng Bàng Lị Lị không chết, tiếc là kết quả cũng chẳng tốt, trong một đêm thanh danh Bàng gia đã mất hết, trước kia Bàng Lị Lị được gọi là tiểu công chúa Đế quốc, giờ nghe thấy cũng chỉ là chuyện cười cùng châm chọc.
Tin tức này tràn ngập trên các trang báo, chỉ là nhắc tới Bàng Lị Lị… không còn tôn kính cùng yêu thích như trước nữa. Ngày hôm sau không hẹn mà gặp, tờ báo nào của Đế quốc cũng viết tiêu đề: Công chúa thật sự trở về, Đế quốc Minh Châu là một người khác! Hải tặc khi xưa đúng là con gái của Đại soái, cô nàng Bàng gia cầu danh mà hãm hại người khác! Đằng sau có ơn tất báo là câu chuyện như thế nào?
Không chỉ tin tức, ảnh chụp, còn có cả trang bị thu hình lại, tin này trong nháy mắt truyền khắp thế giới kể cả nơi hẻo lánh. Người dân biết rõ chân tướng đều phẫn nộ chửi mắng Bàng gia, thóa mạ Bàng Lị Lị. Nhà họ Bàng xưa kia nổi danh ở Đế quốc, từ nay về sau liền mai danh ẩn tích.
Hai năm sau, Úc Ly Dương từ chức vụ Đại soái, cùng con gái sinh sống trên biển. Hành động này khiến toàn bộ Đế quốc khiếp sợ không thôi, nhưng lại nghĩ vậy cũng đúng bởi Bàng Lị Lị nhúng tay mà cản trở hai cha con chịu cảnh cốt nhục chia lìa nhiều năm, trái lại cũng không có phản cảm với Úc Ly Dương.
Đế quốc cũng đã thừa nhận chuyện hai cha con sinh sống trên biển. Khi Bách Hợp sắp buông hơi thở cuối cùng, lại nghĩ đến người thanh niên quần áo hoa lệ, khí chất lãnh đạm kia, dường như còn đang đứng ở đầu thuyền.
Trong tinh không vẫn là khung cảnh như trước, nhưng không biết sao, lúc này trở lại tinh không Bách Hợp mới thở dài nhẹ nhõm, tựa như khắp thân đều là mệt mỏi, cô cười khổ một tiếng.
“Cô trở về rồi.” Một hồi lâu bóng dáng Lý Duyên Tỷ mới lại xuất hiện ở tinh không, tuy biểu lộ vẫn lạnh lùng trước sau như một, nhưng ánh mắt lại hiện lên một tia sóng: “Chúc mừng cô, nhiêm vụ hoàn thành.”