Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 234: Nam nhân dị giới xuyên qua (13)
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:27:52
Lượt xem: 3
Đến lúc này còn không quên kiếm chác lợi ích, Bách Hợp gật đầu không nói gì, rỉ tai một phen với Nguyên Lâm Hữu. Hiện tại xem ra Phong Lệ Dương đã hận mình thấu xương, một khi hắn ổn định lại nhất định sẽ gây phiền toái cho mình. Thấy phương pháp hắn đối phó với một người phụ nữ, Bách Hợp dám chắc lúc này khẳng định hắn sẽ muốn mạng của mình. Vì thế cô định để Nguyên Lâm Hữu sắp xếp người canh giữ bên cạnh mình, lúc cần thiết lại chuẩn bị chút thuốc mê, bắt gọn Phong Lệ Dương.
Vốn dĩ loại đồ như thuốc mê này chính cô cũng có thể làm loại đơn giản một chút, nhưng Phong Lệ Dương là tu tiên giả, thuốc bình thường có khả năng cũng không có mấy tác dụng gì với hắn, cho nên Bách Hợp mới định tìm Nguyên Lâm Hữu giúp đỡ.
Liên tiếp mấy ngày đều gió êm sóng lặng, mỗi ngày Bách Hợp đều đi học tan học đúng giờ, sau lưng (trong lòng ngấm ngầm) lại cảnh giác với Phong Lệ Dương, nhưng hơn một tuần trôi qua, lại không thấy bóng dáng của hắn. Thế nhưng mỗi ngày sau khi Bách Hợp về nhà đều chú ý thấy, trên vách tường gần nhà mình có nhiều giấy báo tìm vợ hoặc con gái mất tích. Trong khoảng bảy tám ngày liên tục nhìn thấy năm sáu cái tin tức như vậy, tướng mạo không giống nhau nhưng điểm tương đồng là những người mất tích đều là nữ, hơn nữa là nữ có độ tuổi khoảng từ mười lăm đến hai mươi lăm, tình hình như vậy không thể nghi ngờ khiến cô bắt đầu cảnh giác.
Gần đây ở trong trường Nguyên Nhã Lan cũng không đi học tiếp, đối mặt với tình hình như vậy, mỗi ngày Bách Hợp đều càng cẩn thận hơn. Chuyện Nguyên Lâm Hữu ngày đó từng đáp ứng cô không biết đã làm hay chưa, mấy ngày nay vẫn không thấy mặt, cô không thể dựa vào người khác, chỉ đành dựa vào chính mình trước.
Nửa tháng sau, buổi sáng vừa học đến tiết hai, cô giáo chủ nhiệm Hoàng mang theo khuôn mặt u ám bước vào lớp, vẫy tay với Bách Hợp, ra hiệu bảo cô ra ngoài.
Bây giờ đang là thời gian học bài, thông thường chương trình học lớp 12 rất nặng. Cho dù là có việc gấp, giáo viên thường đều sẽ đợi đến lúc tan học mới cho gọi học sinh đến. Vậy mà lúc này lại hiếm khi tìm Bách Hợp ra ngoài, trong lớp dường như muốn nổ tung, rất nhiều người thì thầm nói chuyện với nhau, đến ngay cả giáo viên trên bục giảng cũng không nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài hai cái.
Bách Hợp đi theo cô giáo Hoàng đến văn phòng, bởi vì ông xã của vị chủ nhiệm lớp họ Hoàng này đang làm ở bộ giáo dục, nên địa vị trong trường của bà ta cũng không tệ, có văn phòng làm việc riêng của chính mình. Nhưng lúc này trong văn phòng rộng lớn có khoảng ba bốn người đang ngồi, hai mắt đỏ ngầu, lúc nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, mấy người đều ngẩng đầu lên, chia ra làm hai nam hai nữ, khi nhìn thấy Bách Hợp bước vào, trong đám người ngẩng đầu có một đôi giống như vợ chồng oán hận trừng mắt nhìn cô.
“Mày trả lại con gái cho tao!” Người đàn bà điên muốn nhào tới phía Bách Hợp kia tuổi tác áng chừng khoảng bốn mươi, gương mặt thoạt nhìn tiều tụy, cả khuôn mặt bà ta đều là vẻ dữ tợn, bộ dạng hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống Bách Hợp: “Cái con đ* non nhà mày, hôm nay mày mà không giao con tao ra đây, tao sẽ lấy mạng chó của mày!”
Một nam một nữ khác tuy mặc thường phục, nhưng Bách Hợp vẫn nhanh mắt nhìn thấy cảnh phục bị lấp trong áo ngoài của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-234-nam-nhan-di-gioi-xuyen-qua-13.html.]
“Lưu phu nhân, mong bà trước bình tĩnh một chút.” Cô giáo Hoàng nhớ tới lời đám học sinh trong lớp đều nói Bách Hợp là bạn gái của vị thái tử gia nhà họ Nguyên kia, lúc này vẫn còn có chút cố kỵ Nguyên Lâm Hữu, vì thế hiếm có lúc nói thay Bách Hợp vài câu, lời bà ta vừa dứt, người đàn bà kia liền cười lạnh vuốt mặt. Sau khi được nữ cảnh sát trấn an, bà ta quay trở lại chỗ ghế sô pha ngồi xuống, âm u nói: “Hôm nay nếu mày nói rõ thì coi như cho qua, nhưng nếu giải thích không rõ ràng, cẩn thận tao cho mày ăn đạn.”
Bách Hợp không để ý tới bà ta, trái lại quay đầu hỏi cô giáo Hoàng một câu: “Thưa cô, không biết em làm sai chuyện gì mà người ta luôn mồm luôn miệng kêu em trả lại con gái cho họ?”
“Phong Bách Hợp, Lưu Nhu lớp cháu đã mất tích từ hai ngày trước, đến nay ở nơi nào cũng không rõ, chẳng lẽ cháu không biết cô bé đi đâu sao? Theo những gì các bạn trong lớp cháu nói, cháu với Lưu Nhu tiểu thư từng xảy ra đụng độ.” Vị cảnh sát tuổi tác có chút lớn kia lấy ra một tấm thẻ chứng nhận, quơ trước mặt Bách Hợp: “Chú là cảnh sát, sau khi Lưu phu nhân báo án những chuyện này sẽ do chú chịu trách nhiệm, hi vọng cháu hợp tác một chút.”
“Không thấy Lưu Nhu thì có liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ chỉ vì tôi với cô ta xảy ra đụng độ, cho nên các người cho rằng cô ta mất tích là do tôi sao?” Chân mày Bách Hợp cau lại, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem chính mình nên tìm ai giúp giải quyết chuyện này. Có thể thấy rõ Phong Bách Hợp cũng không có người thân nào có thể giúp được, cho dù vẫn còn ông bà nội, nhưng nhiều năm qua không thăm hỏi, lúc này lại tìm bọn họ nhờ giúp đỡ, bọn họ cũng tuyệt không thể đáp ứng.
Người quen duy nhất có địa vị cao một chút, chính là Nguyên Lâm Hữu, nhưng chính mình cũng không có số điện thoại của Nguyên Lâm Hữu, cũng không biết tìm hắn nhờ giúp đỡ hắn có chịu đáp ứng hay không.
“Sao có thể không phải là mày? Nhu Nhu của chúng tao trừ kết thù với mày, cũng chưa từng có ân oán với bất kỳ ai khác, mày lúc trước hại nó như vậy, chẳng lẽ không phải là mày sao?” Lưu phu nhân cắn răng, khuôn mặt u ám: “Nói không chừng chính là thằng anh trai ngốc của mày hại nó.”
“Lưu phu nhân, anh trai tôi đã mất tích nửa tháng nay, hiện tại tôi cũng đang đi tìm anh ấy, nếu như Lưu phu nhân cảm thấy anh ấy có chỗ nào đáng nghi, tôi rất vui lòng nếu bà thay tôi tìm ra anh ấy.” Trong lòng Bách Hợp cũng có chút hoài nghi việc Lưu Nhu mất tích có phải hay không là bị Phong Lệ Dương bắt đi, nhưng lúc này biểu hiện bên ngoài nhất định không thể thừa nhận, đáp lại một câu cho Lưu phu nhân, trực tiếp đến mức khiến sắc mặt bà ta trở nên khó coi, chỉ đành quay đầu nói với chồng mình: “Bất kể thế nào, Nhu Nhu mất tích khẳng định không thoát khỏi quan hệ với con đ* non này, trước tiên nhốt nó vào cục cảnh sát đã, nhốt mười ngày nửa tháng, không tin không nhận tội.”
Người nhà họ Lưu này hẳn cũng có chút căn cơ, nếu không cô giáo Hoàng dù rõ ràng biết mình là bạn gái ngoài mặt của Nguyên Lâm Hữu vẫn còn muốn kêu mình đến, Bách Hợp nhíu mày, cô giáo Hoàng vội vã nói: