Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 234.1

Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:28:03
Lượt xem: 8

“Lưu phu nhân bớt giận, Phong Bách Hợp có chút quan hệ với Nguyên thiếu, không bằng gọi Nguyên thiếu qua đây, hỏi đôi câu ngay tại chỗ, có lẽ để Nguyên thiếu giúp đỡ còn có thể tìm thấy con bé.”

Nghe thấy tên của Nguyên Lâm Hữu, Lưu phu nhân sửng sốt, trên mặt lộ ra mấy phần không được tự nhiên, đến ngay cả dáng vẻ sát khí đằng đằng khi nãy cũng suy giảm đi nhiều, có chút luống cuống trao đổi ánh mắt với chồng mình, im lặng không nói gì.

Quyền thế quả nhiên là thứ tốt, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, phía bên kia cô giáo Hoàng đã gọi điện thoại đến Nguyên gia, sau khi nói rõ muốn tìm Nguyên Lâm Hữu, trình bày xong tình hình bên này, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Nguyên Lâm Hữu liền tới nơi. Cho dù là lúc này cha mẹ của Lưu Nhu có tức giận, nhưng vẫn phải nở nụ cười, mặc cho Nguyên Lâm Hữu đưa Bách Hợp rời đi.

“Hôm nay cảm ơn anh.” Bách Hợp nói lời cảm tạ với Nguyên Lâm Hữu, anh chỉ nhíu mày, dáng vẻ thoạt nhìn tâm sự trùng trùng: “Không cần, con bé Nhã Lan bắt đầu từ tối qua cũng không thấy về nhà.”

Ngoại trừ Lưu Nhu biến mất ra, vậy mà Nguyên Nhã Lan cũng không thấy tung tích, trong lòng Bách Hợp trầm xuống, Nguyên Lâm Hữu lại nói tiếp: “Hai ngày trước, nó rút ra ba trăm vạn từ tài khoản cá nhân, Phong tiểu thư, số tiền đó được chuyển đến tài khoản dưới tên em.”

Lúc Nguyên Lâm Hữu nói xong lời này, ánh mắt nhìn về phía Bách Hợp: “Em cảm thấy tất cả những chuyện này có khi nào liên quan đến Phong Lệ Dương không?” Hiện tại vậy mà anh bất giác bắt đầu có chút tin tưởng mấy lời về quỷ hồn phụ thể mà Bách Hợp nói. Đích xác bởi vì Phong Lệ Dương chuyển biến quả thực quá có chút đột ngột, giống như bất chợt có linh trí, lại sở hữu võ công siêu phàm, cho dù Nguyên Lâm Hữu từ nhỏ là người theo chủ nghĩa vô thần, lúc này cũng khó tránh khỏi có chút bắt đầu hoài nghi.

Anh ngay từ đầu không có hoài nghi đến chính mình, điều này khiến trong lòng Bách Hợp tăng lên không ít thiện cảm với hắn, nghe thấy những lời này, cô khẽ gật đầu: “Chắc hẳn vậy, nhưng hai ngày trước rút đi ba trăm vạn, điều này không phải biểu thị cho việc hắn muốn hành động sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-234-1.html.]

Trong kịch tình, sau khi Phong Lệ Dương chiếm hữu cơ thể của Phong Lệ Dương nguyên bản vốn ngốc nghếch, loại bỏ đi linh hồn của hắn, lại bán tháo bất động sản mà Phong Bách Hợp liều mạng giữ lại, khi gộp đủ trăm vạn hắn lại chọn mua những dược liệu gia tăng công pháp của hắn, trong thời gian mấy ngày thực lực tăng lên đến một cấp bậc nhất định. Lúc Bách Hợp nghĩ tới đây, không khỏi cười khổ hai cái.

Để Nguyên Lâm Hữu đưa cô về đến nhà, lúc này cũng đã xế chiều, ánh nắng mặt trời chiếu xuống tòa nhà cũ kỹ, không biết có phải hay không là vì tâm lý của Bách Hợp, cô vậy mà lại cảm nhận được cái loại cảm giác âm u.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Xe của Nguyên Lâm Hữu không lái vào tiểu khu Bách Hợp ở, bởi vì con đường bên này quá chật hẹp nên không thể lái xe vào được, sau khi dừng lại ở bên ngoài Bách Hợp nói lời cảm ơn với Nguyên Lâm Hữu. Vốn dĩ cũng không cần hắn đưa về, nhưng Nguyên Lâm Hữu lại kiên trì muốn đưa cô về nhà, Bách Hợp nghĩ đến cũng có thể thuận tiện mời hắn cốc trà để thể hiện lòng cảm kích, vì thế liền đồng ý.

Lúc bước vào hành lang, Bách Hợp liền cảm thấy có chút không đúng, trong tòa nhà vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị, phòng cô ở nằm tại tầng hai, sau khi cảm thấy không đúng, Bách Hợp theo bản năng liền dán lên người Nguyên Lâm Hữu một lá bùa có thể thu liễm ngũ giác của chính mình, loại bùa này thường ngày cũng không có tác dụng gì, dù sao người bình thường muốn nhìn thấy ai thì đều dùng mắt thường để nhìn, loại bùa này có thể che giấu khí tức của một người, khiến cho người ta không thể cảm nhận được hắn, nhưng nếu dùng mắt nhìn, căn bản cũng không có tác dụng. Nhưng trong tình huống lúc này, Bách Hợp theo bản năng dùng nó, thấy vẻ mặt Nguyên Lâm Hữu kinh ngạc, cô ra dấu im lặng với hắn, lúc này mới đi lên tầng.

Cửa phòng bị mở toang, trong phòng dường như đang mở ti vi, Bách Hợp vào phòng trước, Nguyên Lâm Hữu chờ ở bên ngoài. Một người đàn ông mặc âu phục màu xám tro, đeo cà vạt, trên mặt mang một chiếc kính gọng vàng lúc này đang vắt chéo hai chân ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ, khuôn mặt đắc ý vô cùng.

“Mày về rồi.” Giọng nói của hắn có chút âm nhu, lúc nói lời này còn tự tay nâng kính mắt lên, bên khóe môi lộ ra tia cười âm lãnh. Chỉ mới gần một tháng không gặp mà thôi, Phong Lệ Dương nguyên bản ngốc nghếch lúc này lại giống như biến thành một người khác, hắn cao thêm hai mươi cm, vốn dĩ thân cao 1m7, lúc này liền biến thành hơn 1m9, cho dù là đang ngồi cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy chiều cao của hắn mang tới áp lực.

Trên người Phong Lệ Dương lúc này cũng không tìm được cảm giác tính khí ngốc nghếch trước đây, trái lại biến thành khí thế mười phần, hắn cắt sửa đầu tóc khéo léo, thoạt nhìn trên người có một loại cảm giác cuồng ngạo không ai bì nổi. Bách Hợp dù sớm biết người này trước sau gì cũng sẽ tìm đến cửa, nhưng lúc chân chính nhìn thấy hắn ngồi trước mặt mình, trong lòng vẫn như cũ không khỏi co rụt, ánh mắt híp lại.

“Phong Lệ Dương? Mày hiện tại chắc hẳn cũng không phải Phong Lệ Dương đi?”

Loading...