Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 254.1
Cập nhật lúc: 2024-10-27 08:55:05
Lượt xem: 4
Trước kia, Quý Bách Hợp là người thảm nhất trong đó, con gái Quý Nguyệt của cô ấy mấy năm trước thỉnh thoảng còn đến thăm cô ấy, thế nhưng mỗi lần đều là tay không mà tới, không chỉ không mang chút đồ dùng nào, ngược lại còn lấy đi số tiền Quý Bách Hợp vất vả làm việc kiếm được, chu cấp cho con bé đi học đến trường. Ngược lại, Quý Nguyệt hận Quý Bách Hợp, cho rằng cô ấy không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cũng chính bởi thế, vì muốn mình dù ở trong nhà giam cũng có thể chăm sóc tốt cho con gái, mỗi ngày Quý Bách Hợp đều liều mạng làm việc, việc khổ nhất bẩn nhất trong ngục giam, cho dù là đê tiện nhất đến tù phạm cũng không chịu đi làm, nhưng cô ấy lại cái gì cũng đồng ý làm, chỉ cần có thể kiếm tiền.
Tính toán thời gian, cách ngày mười lăm mỗi tháng Quý Nguyệt đến đây đòi tiền đã không còn bao nhiêu thời gian, Bách Hợp nhìn Elyse hai ngày nay co quắp không xuống nổi giường thống khổ kêu to, dường như cả người đều đau nhức, lại tìm không ra chỗ đau, nở nụ cười lạnh.
Trong tay cô còn có chút tiền, nhưng cũng không được nhiều hơn nữa cô lại ở viện nửa năm, căn bản không có việc để làm, cho nên lúc này. Mà trong thời gian cô nằm viện nửa năm, Quý Nguyệt cũng chưa tới thăm cô lấy một lần, nội dung vở kịch chính là vậy, chẳng qua sau khi thương thế Quý Bách Hợp tốt lên được ra viện, Quý Nguyệt lại lần nữa đi tới trại giam này thăm hỏi cô, mượn cớ đòi tiền mà thôi.
Thời gian rất nhanh đến ngày mười lăm, Bách Hợp tưởng rằng mình ở trong bệnh viện dưỡng thương nửa năm, có lẽ Quý Nguyệt sẽ biết hiện tại mình không có tiền, khả năng đến tìm mình sẽ không cao. Ai ngờ sáng sớm ngày 15, cảnh ngục tới mở cửa phòng Bách Hợp bên này: “Đi ra, có người tới thăm cô, cô bé đáng thương.”
Bách Hợp đối với xưng hô như vậy cũng không để bụng, ở thành phố tràn đầy ác ý này, biệt hiệu của Quý Bạch Hợp nhiều không kể xiết, nếu như mỗi cái cô ấy đều so đo, chỉ sợ lúc này đã sớm tức chết. Bách Hợp xoay người xuống giường, trong đầu suy đoán chắc Quý Nguyệt đã tới. Ở nơi thành phố lạ lẫm này, ngoại trừ Quý Nguyệt, Quý Bách Hợp cũng không có ai thân thích cả, bởi vậy, cô ấy coi con gái mình như bảo vật quan trọng, chỉ đáng tiếc, con gái cô ấy ngược lại cảm thấy có người mẹ như cô ấy là một điều đáng sỉ nhục.
Cô bị cảnh ngục áp giải tới nơi phạm nhân tiếp khách, bởi vì cô cũng không phải phần tử tội phạm hung tàn gì, cho nên cô tiếp người tới thăm cũng không cần phải cách ly. Một cô gái trẻ xinh đẹp tới thăm ngồi ở đằng kia, mái tóc thẳng dài mềm mại, sợi tóc nhuộm màu vàng óng ánh, bóng lưng thướt tha mềm mại, nhìn qua bộ dạng có vài phần thực sự giống người ngoại quốc. Đây là thời gian thăm người thân một lần mỗi tháng trong ngục giam, bởi vậy khách tới thăm ở xung quanh tương đối nhiều, nhiều băng ghế đều ngồi đầy. Quý Nguyệt ngồi ở đằng kia, lộ ra nhu nhược lại có chút bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-254-1.html.]
“Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không?” Quý Nguyệt quay đầu lại, con bé được di truyền ưu điểm trên dung mạo của Quý Bách Hợp, thậm chí bởi vì gien ưu hóa, con bé lớn lên càng thêm xinh đẹp hơn Quý Bách Hợp, trắng nõn sạch sẽ, trang điểm nhẹ, nhìn đẹp đẽ tựa như búp bê, còn Bách Hợp áo tù màu xám, lại đang ngục trong không có cơ hội chăm sóc dung nhan, con bé thoạt nhìn có phần chói lọi.
“Được hay không, con không biết?” Bách Hợp mỉm cười, thần sắc trong mắt lại vô cùng lãnh đạm, không có kích động cùng vui mừng khi Quý Bách Hợp gặp mặt con gái trước kia, dù có cũng chỉ là phảng phất, thực chất bên trong đều là lạnh lùng.
Quý Nguyệt cũng không để tâm, chuyến này con bé tới đây là vì muốn đòi tiền Bách Hợp, cũng không phải thực lòng hỏi thăm, nhưng khi nhìn mẹ mình thì trong lòng con bé vẫn không nhịn được sinh ra vài phần ghét bỏ. Vì cái gì mẹ nhà người ta quần áo đẹp đẽ, trang sức tinh xảo, công việc ưu nhã, mà từ nhỏ, mẹ nó chỉ khiến nó mất mặt không chịu nổi. Quý Bách Hợp làm công việc thấp kém nhất, tiền kiếm được mỗi ngày ít ỏi đến đáng thương, căn bản không có khả năng cung cấp cho nó đến khi tốt nghiệp đại học, nó không muốn giống như những đứa con gái phương Đông đi du học Mỹ, về sau dựa vào bán mình kiếm tiền, cuộc sống nó muốn tuyệt đối không phải như vậy.
Cũng chính bởi vì như thế, khi con bé đ.â.m c.h.ế.t người, nhanh chóng nghĩ tới việc tiễn đưa người mẹ bên cạnh mình, để người khác về sau không đến nỗi cười nhạo cách làm của mình. Nó không thể nhẫn nhịn việc có một người mẹ mất mặt đáng xấu hổ như vậy, bạn học trong trường đều cười nhạo nó. Quý Bách Hợp khiến nó không thể ngẩng đầu lên được, khiến nó cảm thấy thẹn!
“Mẹ, con muốn chuẩn bị học đại học, nhưng trường học hiện tại không có khoá trình, cho nên con hy vọng có thể chuyển trường.” Chế độ học ở nước Mỹ không giống trong nước, ngoại trừ muốn kiểm tra thành tích hoạt động thường ngày của học sinh, mặt khác còn muốn trình bày tiêu chuẩn khảo nghiệm thành tích học lực, cùng với các hồ sơ liên quan, đủ ba tiêu chuẩn ấy mới có thể được học đại học. Mà quan trọng nhất, ở tiêu chuẩn kiểm tra học lực, trong đó khóa trình chính là một môn học bắt buộc, rất nhiều trường bình thường đều không mở, chỉ có vài trường loại ưu mới có thể mở. Hiện tại Quý Nguyệt nói điều này, chính là con bé muốn chuyển đến trường học có mở khóa trình, muốn tìm được một trường trung học tốt, để sau này học lên đại học.
Bách Hợp nghe mấy cái này, không nhịn được nở nụ cười lạnh.