Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 255: Tình mẹ trong lao lý 4

Cập nhật lúc: 2024-10-27 08:55:23
Lượt xem: 6

“Được rồi, nói với mẹ những điều này… mẹ cũng không thể hiểu được.” Quý Nguyệt vốn muốn giải thích mấy câu với Bách Hợp, để dễ dàng lấy tiền của cô, nhưng khi nói được vài câu, thấy vẻ mặt không hiểu của Bách Hợp thì cực kì tức giận, không chịu nổi nữa lập tức nổi cáu. Trên thực tế, con bé vậy mà không biết, Quý Bách Hợp mẹ mình quả thực xuất thân từ nông thôn Hoa Hạ, cũng không có bằng cấp văn bằng gì, nhưng tấm lòng yêu thương con gái không hề ít hơn người khác. Mỗi một chuyện của Quý Nguyệt, cô ấy đều cực kì để ý, cái môn học bắt buộc này là gì, kỳ thật cô ấy cũng đã sớm tìm hiểu rõ ràng. Lúc đó rất sợ mình sẽ quên, dường như dùng toàn bộ sự tập trung cả đời này nghiên cứu những thứ ấy một lần, thậm chí vất vả tự học hơn một năm, có nhiều thứ nói không chừng còn hiểu rõ hơn cả Quý Nguyệt, chỉ có điều trong thâm tâm Quý Nguyệt, người mẹ như cô ấy luôn luôn không có văn hóa lại thấp kém mà thôi.

Quý Bách Hợp chỉ là xuất thân không tốt mà thôi, thế nhưng Quý Bách Hợp vì con gái yêu, môn học bắt buộc để lên đại học như thế nào, cô ấy làm được không hề ít hơn bất kì ai. Tình tiết này, lúc trước Quý Nguyệt đã từng nói với Quý Bách Hợp, chỉ là khi đó ở trước mặt con gái, Quý Bách Hợp cảm thấy mặc cảm tự ti, lại vì yêu con gái mà thấy sợ. Cho nên lúc Quý Nguyệt quát tháo nói cô ấy không hiểu, cô ấy yên lặng tương đương với thừa nhận con gái lên án, không chịu nói ra, không phản bác con bé, lo con bé khó chịu, tình nguyện để cho con gái quát tháo thoải mái, đáng tiếc, loại tình thương của mẹ này, Quý Nguyệt ngu ngốc không biết quý trọng.

Nhưng Bách Hợp hiện tại không giống trước kia. Quý Bách Hợp trước khi c.h.ế.t thật sự bị Quý Nguyệt tổn thương khấu tim, trước kia quả thật cô ấy cực kì yêu Quý Nguyệt, hiện tại lại có nhiều hận, có khi hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng, cuối cùng khi cô ấy chết, kỳ thật cũng không phải oán hận con gái, cô ấy chỉ muốn trải qua hết đời mình trong yên bình, món nợ con gái trong câu chuyện đã xong. Cô ấy chỉ muốn có cuộc sống thuộc về mình thêm lần nữa, mà không phải cả đời thay người khác vào tù.

“Con nói xong chưa?” Bách Hợp thả lỏng cơ thể, vắt chéo chân, cô thấy Quý Nguyệt bởi vì động tác này của mình không tự chủ được nhíu mày, hiển nhiên là cảm thấy cô có chút thô lỗ, nhịn không được lại nở nụ cười, chỉ thiếu không có ngẩng đầu lên nhìn người ở dưới mũi: “Mẹ đương nhiên không hiểu, mẹ cũng không rõ, cho nên con cũng không được cái gì mà chuyển trường, lên đại học à? Lúc trước mẹ không tốt nghiệp trường cấp hai chẳng phải vẫn tốt đó sao? Con xem, mẹ còn một mình nuôi lớn con như vậy, khi đó mẹ mới 17 tuổi…” Bách Hợp nói không ngừng, cô biết rõ Quý Nguyệt nhất định không thích nghe cô giảng dạy mấy cái này, ngược lại trong câu chuyện, Quý Bạch Hợp muốn tìm người tâm sự hết những câu chuyện trong đó. Trong lòng cô ấy thật sự có quá nhiều đau khổ, ngược lại không có gì đáng giá, nhưng hết lần này tới lần khác, nơi cô ấy sống trên đất Mỹ ở tầng thấp nhất xã hội, bên người cũng không có ai tri kỉ để giãi bày.

Quý Bách Hợp biết con gái chướng mắt cô ấy, hơn nữa khi cô ấy còn trẻ tuổi đã nếm trải thiệt thòi bị đàn ông lừa gạt, bởi vậy cả đời ngoại trừ một lần hoang đường kia, bên ngoài đều giữ mình trong sạch. Chỉ có duy nhất một lần năm đó cô ấy giảng giải cho Quý Nguyệt, đáng tiếc Quý Nguyệt không kiên nhẫn nghe cô ấy nói những lời này. Thời gian dài Quý Bách Hợp cũng biết, con gái trưởng thành dù sao cũng có chủ ý của mình, bởi vậy không dám mở miệng nói nữa.

“Mẹ, mẹ nói xong chưa?” Quả nhiên Quý Nguyệt nghe thấy Bách Hợp nhắc tới chuyện quá khứ của cô ấy, trong lòng cảm thấy vừa phiền lại mất mặt, theo bản năng đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy không có ai chú ý đến hai mẹ con mình ở bên này mới thở phào nhẹ nhõm, lại có chút đứng ngồi không yên nhấc mông, bộ dạng muốn đi lại phải cố nén, nhỏ giọng nói: “Con chuyển trường cần một ít tiền, mẹ, trong tay mẹ có tiền chứ?”.

Nói xong những lời này, trên mặt Quý Nguyệt lộ ra vẻ lúng túng. Khi trước đòi tiền cũng không cần con bé phải nói ra khỏi miệng, con bé chỉ cần nói phần mở đầu thì Quý Bách Hợp đã có thể hiểu được, tự mình móc tiền ra. Nhưng lúc này, Bách Hợp lại như không hiểu gì cả, trong lòng Quý Nguyệt thấy phiền chán, mí mắt rủ xuống ngăn trở suy nghĩ trong mắt, đợi hồi lâu không thấy Bách Hợp lên tiếng, ngẩng đầu nhìn sang đã thấy tay Bách Hợp chống cằm, quay đầu nhìn sang bên cạnh, hiển nhiên không nghe thấy lời con bé vừa nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-255-tinh-me-trong-lao-ly-4.html.]

Trên gương mặt trẻ con của Quý Nguyệt lộ ra một tia phẫn nộ, âm lượng không nhịn được cao hơn, hỏi một câu: “Mẹ, mẹ có nghe con nói chuyện không vậy?”.

“Nói cái gì?” Quả nhiên Bách Hợp không để ý lời Bách Nguyệt vừa nói, khiến Quý Nguyệt chán ghét nhíu mày, nhẫn nại lặp lại một câu: “Con rất cần tiền chuyển trường, con rất cần tiền mua tài liệu học tập.”

“Mẹ không có.” Lần này Bách Hợp không giả bộ không nghe thấy, hai tay mở ra, thản nhiên nói: “Mẹ cũng không có tiền, đang muốn hỏi con có không đây này.”

Nghe nói như thế, Quý Nguyệt tức giận, toàn thân run rẩy, không nhịn được lớn tiếng nói: “Bà là mẹ của tôi, bà không nuôi tôi không nói, hiện tại vứt bỏ tôi, mặc kệ tôi, hiện tại tôi chỉ muốn đọc sách, tôi muốn lên đại học, sao bà có thể làm vậy với tôi?”.

Ở nước Mỹ, rất nhiều thanh thiếu niên đủ mười tám tuổi sau khi trưởng thành bắt đầu làm công kiếm tiền, cuộc sống tự lập. Quý Nguyệt một mặt coi mình là người ngoại quốc, không thích Quý Bách Hợp đông quản tây quản với con bé, có khi chuyện của con bé cô ấy không thể hỏi nhiều một câu, luôn mồm hô hào cần quyền tôn trọng cùng ngang hàng, thế nhưng khi đòi tiền hoặc lúc gặp họa, con bé lại biến thành suy nghĩ của người phương Đông, cảm thấy Quý Bách Hợp sinh con bé ra thì coi con bé là trên hết, đạo lý con bé chính là tất cả của cô ấy.

Nếu đúng là con bé nói lời như vậy với Quý Bách Hợp, Quý Bách Hợp sẽ day dứt mà liều mạng làm việc, kiếm được chút ít tiền lương đưa cho con bé, nhưng người con bé gặp phải là Bách Hợp, huống chi, hiện tại cô ấy vào trong ngục giam, là do ai ban tặng? Trong lòng Bách Hợp, một nỗi tức giận không tên dâng lên trong lòng, sự phẫn nộ của nguyên chủ quanh quẩn trong trái tim cô, khiến cô gần như không nhịn được muốn đứng dậy đánh một cái bạt tai lên gương mặt phẫn nộ lại mang theo vài phần dí dỏm đáng yêu của thiếu nữ trước mắt.

 

Loading...