Xuyên Sách Chinh Phục Trúc Mã - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-08 09:14:28
Lượt xem: 128
Ta cong môi cười một tiếng.
"Thật sao?"
Trong cửa ngoài sân đều đồng loạt truyền đến động tĩnh.
Sở Tích Nhan dẫn theo một đám quan binh khôi giáp sáng loáng đi đến.
Người cầm đầu vung tay lên: “Đi, dẫn toàn bộ đám người này vào trong ngục chờ xét xử.”
Chủ quản Hàn gia nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh hãi, vội vàng lùi về phía sau: "Các ngươi... Các ngươi đây là... ta muốn gặp Lạc tri phủ! Ta muốn gặp Lạc tri phủ!"
Quan binh bước nhanh tới mấy bước, túm lấy cổ áo hắn ta, không kiên nhẫn nói: "Gặp! Gặp! Nhất định sẽ cho ngươi gặp! Hắn ta đang ở trong ngục đợi ngươi đấy"
Sắc mặt chủ quản Hàn gia tái nhợt.
Sau một trận ồn ào qua đi, toàn bộ đám người chủ quản Hàn gia đều bị bắt đi.
"Đây là chuyện gì xảy ra vậy?" Phụ thân không hiểu gì, đôi mắt mở to, giọng nói run run.
Ta hít sâu một hơi, nghiêm túc cúi đầu hành lễ với Sở Tích Nhan: "Nguyệt Nhi ở đây! Đa tạ đại ân của Tích Nhan đã cứu Ôn gia chúng ta thoát khỏi nguy nan."
"Đừng! Đừng!" Sở Tích Nhan vội vàng đỡ lấy cánh tay ta, ánh mắt thương tiếc nhìn ta: "Mấy ngày nay ngươi đóng kịch với Lạc Gia Hy mới là vất vả."
"Nhưng cũng không sao, Hoàng đại nhân đã thu thập đầy đủ chứng cứ, bọn họ một người cũng không thể trốn thoát. Trương Cảnh cũng đã bị bắt giam, hy vọng toàn bộ số tiền Ôn gia bị lừa gạt sẽ được trả về."
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Phụ thân thở phào nhẹ nhõm: “Nếu cứ như vậy khiến cho tổ nghiệp tan tành, ta c.h.ế.t không có mặt mũi đi gặp tổ tiên.”
…
Lần này Hoàng đại nhân ra tay, rõ ràng không chỉ kéo một mình tri phủ Tô châu xuống ngựa là có thể thuận lợi kết thúc.
Nhổ củ cải lên mang theo cả bùn.
Ta không biết bọn họ rốt cuộc đã chuẩn bị bao lâu, tiến hành xâm nhập điều tra trong bao lâu.
Nhưng có một điều rõ ràng là đám người này quá tham lam! Thậm chí còn có ý đồ thôn tính toàn bộ Ôn gia.
Nếu không phải như vậy, có lẽ cũng sẽ không lộ ra dấu vết.
Trong vòng nửa tháng, hơn mười vị quan viên lớn nhỏ ở Tô Châu đã bị bắt giam, phong ba thậm chí còn liên luỵ đến một vị đại thần nội các nào đó ở kinh thành.
Tống Hàm mất tích đã lâu, dường như có vai trò không nhỏ trong chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-chinh-phuc-truc-ma/chuong-15.html.]
Từ đó, hắn lọt vào mắt xanh Hoàng đại nhân, ông ấy muốn đi hắn cùng đi theo vào kinh thành.
Mọi chuyện về cơ bản phát triển theo cốt truyện.
Nhưng sự khác biệt duy nhất chính là Ôn gia vẫn may mắn sống sót.
Có lẽ là bởi vì ta chưa bao giờ can thiệp vào mối quan hệ giữa nam nữ chính.
Sau khi Sở Tích Nhan tới đây không bao lâu, ta tìm cơ hội đứng trước mặt Tống Hàm, nhìn thẳng vào mắt hắn, thẳng thắn hỏi hắn: Huynh có thích ta không? Có thành thân với ta không
Hắn nói thích nhưng khi nói đến hai chữ “thành thân” thì lại im bặt, ngoảnh mặt tránh đi.
Trong lòng ta đau xót, không cần phải nhiều lời nữa.
Yêu là đấu tranh, ta để hắn lựa chọn, bản thân lại thản nhiên từ bỏ.
Ta nghĩ tình cảm của chúng ta chỉ có thể dừng lại ở mức tình bạn.
Sau khi Lạc gia sụp đổ, Tống Hàm có tới tìm ta mấy lần.
Có lẽ là bởi vì lòng tự trọng trỗi dậy, ta không muốn gặp hắn, nói mình bị bệnh, từ chối ra ngoài.
“"Tiểu thư, Tống công tử sai người đưa đồ tới.” Thái Vân cầm một cái hộp gỗ nhỏ đưa cho ta.
"Được." Ta nhận lấy cái hộp, chì là còn chưa kịp mở ra, thì đã bị mẫu thân gọi đi, đang phải nhờ Thái Vân cất đi.
Ngày mai Tống Hàm và Sở Tích Nhan sẽ cùng nhau lên đường khởi hành hồi kinh.
Ta vốn đã hạ quyết tâm không đi, nhưng sau đó vẫn không nhịn được đứng ở sơn đình nhìn về phương xa.
Chiếc thuyền buồm dần dần rời đi, hai bóng người trên thuyền cũng dần dần biến mất.
Theo cốt truyện, chuyến đi kinh thành này của Tống Hàm sẽ là khởi đầu cho con đường phong quan bái tướng của hán.
Hắn và Sở Tích Nhan sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc mỹ mãn.
Cuộc sống của ta và hắn cũng sẽ hoàn toàn xa cách.
Trước ngày hành quyết xử quyết, Lạc Gia Hy ở trong ngục năm lần bảy lượt đòi gặp ta.
Ta không nói một lời nào, chỉ nhờ người chuyển một tờ giấy vào cho hắn ta:
"Ngươi đã không có ý tốt, cũng không phải người tốt, quá tham lam sẽ thua thiệt, sao còn cảm thấy bị oan ức?"