Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Chinh Phục Trúc Mã - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-10-08 09:15:07
Lượt xem: 102

Lạc Gia Hy quả thực đã diễn kịch rất tốt.

 

Chỉ là diễn kịch vẫn kém xa chân tình.

 

Sau sự việc này, trong thành Tô Châu trở nên yên bình hơn rất nhiều, ngay cả năm mới cũng trôi qua trong im ắng.

 

Đêm giao thừa.

 

Trong thành Tô Châu có tuyết rơi, mặt đất phủ đầy bạc.

 

Bên trong Ôn phủ treo đầy đèn lồng đỏ chói, ta và phụ thân, mẫu thân, ca ca cùng nhau thức đón giao thừa.

 

Mấy tiểu nha hoàn chơi đùa ở bên ngoài, rất náo nhiệt.

 

Ta ngồi trong nhà sưởi ấm bên đống lửa.

 

Vẫn không khỏi nghĩ đến chuyện cũ.

 

Năm đó ba mươi tết, tuyết cũng rơi rất nhiều.

 

Đêm hôm đó, Tống Hàm lén lút trèo lên tường sân, chỉ vì ta nhắc đến vẻ đẹp của hoa mận, nửa đêm hắn lẻn vào vườn mai của phụ thân, bẻ trộm cho ta một cành.

 

Hắn mặc một bộ y phục mỏng manh, đứng trên bức tường lạnh lẽo, đợi ta rất lâu.

 

Khi ta cầm đèn lòng đi qua đó trong đêm lạnh giá, khuôn mặt hắn đã bị đông cứng đến đỏ bừng, đưa cành hoa mận về phía ta, cười ngốc nghếch i.

 

"Nguyệt Nhi, ta không lạnh."

 

Đúng là một kẻ ngốc.

 

Người thế hệ trước thường nói rằng thời gian sẽ xoá nhoà tất cả.

 

Thế nhưng ký ức của ta về hắn theo thời gian trôi qua lại càng trở nên rõ ràng, nỗi mong nhớ ngày càng thêm mãnh liệt.

 

Ta thích hạt dẻ rang đường của thành nam, nhưng lại không kiên nhẫn bóc vỏ, cho nên hạt dẻ hắn mang đến đều đã bóc sạch sẽ.

 

Mẫu thân muốn ta học đan thêu nhưng ta lại không kiên nhẫn, bị phạt ở trong phòng, thêu không xong thì không được ra ngoài, trên ngón tay bị đ.â.m thủng hết lỗ này đến lỗ kahcs.

 

Nhưng chỉ mấy hôm, bên ngoài đã đưa đến một cái khăn tay, sau này ta mới biết đôi tay vẫn luôn cầm bút của hắn lại thay ta cầm kim khâu.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-chinh-phuc-truc-ma/chuong-16.html.]

Phát hồ tình, chi hồ lễ*.

 

(Cho dù có tình cảm nhưng vẫn phải giữ giới hạn khuôn phép của lễ nghi đạo đức)

 

Hắn không nói một câu thích, nhưng tất cả đều là thâm tình.

 

Ta và hắn cứ như vậy trải qua một năm rồi lại một năm.

 

Lúc trước ta không hiểu, hiểu tại sao nhân vật nữ phụ độc ác trong sách luôn toan tinh lo được lo mất, lại bởi vì một người nam nhân mà cảm xúc d.a.o động.

 

Bây giờ xem ra đã có chút hiểu được.

 

Trong sách, tác giả chỉ dùng một câu thanh mai trúc mã khái quát toàn bộ mối quan hệ giữa nữ phụ và nam chính.

 

Mà ta lại thật sự ở bên cạnh hắn mười năm, chúng ta từng cùng nhau bái Phật trên núi Nam Sơn, tứng cùng nhau ngắm tuyết trên núi Hoành Võ, cùng nhau uống rượu dưới ánh trăng, cùng nhau ngắm đèn lồng năm mới... Hắn chưa bao giờ vắng mặt trong cuộc sống của ta, ta đã chứng kiến sự trưởng thành của hắn, nhìn thấy hắn cười, cũng đã khóc cùng hắn.

 

Tình cảm như vậy sao có thể không sâu sắc được?

 

Chỉ là... ta không thể ngăn cản hắn chạy về phía người tốt hơn ta.

 

Lại một mùa xuân.

 

Hàng liễu rũ bên bờ Hồ Bắc khẽ đong đưa.

 

Mẫu thân lại lần nữa bàn đến chuyện thành thân của ta, khi có được câu trả lời đồng ý, bà ấy sững sờ một lúc, giống như không thể tin được.

 

Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, ngay khi có tin tức đại tiểu thư nhà Ông gia ở Tô Châu muốn kén rể được truyền ra, ngay lập tức làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi ở Tô Châu và thậm chí cả các vùng lân cận.

 

Mọi người đều là nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài miệng thì bàn tán quá khứ của ta và Tống Hàm cùng Lạc Gia Hy, nhưng người tới cầu thân vẫn đạp nát cổng nhà.

 

Cho dù ta có vô tâm đến đâu thì đây cũng là chuyện chung thân đại sự, vẫn phải giữ vững tinh thần đón nhận.

 

Kỳ thi Đình kết thúc.

 

Tống Hàm thi đậu Trạng Nguyên.

 

Khi tin tức truyền đến Tô Châu, Tống phủ bên cạnh đốt pháo liên tục ba ngày, tổ chức tiệc tùng ăn mừng suốt hai ngày một đêm.

 

Ta và mẫu thân cũng cùng nhau qua đó.

 

Ngoại trừ sắc mặt Tống phu nhân và mấy nữ nhi của bà ta không được tốt lắm, tất cả đều tốt đẹp.

 

Tôi nghĩ đã đến lúc ta phải đưa ra quyết định về chuyện đính hôn.

Loading...