Xuyên Sách Chinh Phục Trúc Mã - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-08 17:14:33
Lượt xem: 59
7
Mẫu thân truyền tin tức cho một nhà mình vừa ý, thuận tiện mượn cớ tới tìm ca ca, người cầu thân đã tìm tới cửa.
Ta cảm thấy người kia cũng không tệ , gia đình đơn giản, tính tình cũng ôn hòa đôn hậu, có lẽ tương lai chúng ta có thể tương kính như tân sống hết một đời người.
Phụ thân mẫu thân cũng rất hài lòng, sau khi nhận được cái gật đầu của ta, bọn họ giữ người lại ăn bữa trưa.
Sau bữa ăn, hai bên trò chuyện vui vẻ, ngầm hiểu ý nhau bắt đầu bàn bạc chuyện đính hôn.
Hôn nhân đại sự, nữ nhi đương nhiên không tiện có mặt,
Nhưng dù sao mẫu thân cũng cưng chiều ta, chiều ý để ta đứng sau bức bình phong.
Khi gia đình nhà trai vừa nói ngày mai sẽ cho bà mối đến nhà cầu hôn, trao đổi thiếp canh.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo
Gã sai vặt vội vàng chạy vào cửa, thở hổn hển, không thể nói rõ ràng.
"Lão... Lão gia... Tới rồi, tới rồi!"
"Gấp cái gì? Từ từ nói"
Phụ thân cau mày, nghiêm nghị quát lớn một câu, thông gia tương lai đang ở trước mặt, người hầu trong nhà lại vô lễ như vậy, có lẽ phụ thân cũng cảm thấy có chút mất mặt.
"Tới? Ai tới?"
"Tống... Công tử, Tống Hàm."
Gã sai vặt run rẩy, cuối cùng cũng thốt ra được lời nói.
Sau tấm bình phong, tay ta khựng lại, tách trà lập tức rơi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-chinh-phuc-truc-ma/chuong-17.html.]
Choang!
Vang lên một âm thanh giòn tan.
Hắn tới!
Hắn tới đây làm gì?
Không phải hắn đã thi đậu Trạng Nguyên, lẽ ra bây giờ đang ở kinh thành tiếp đón đám người tới chúc mừng.
Cùng Sở Tích Nhan...
Trong đại sảnh trở nên hỗn loạn.
Cùng với tiếng bước chân vội vã, ngoài cửa vang lên giọng nói vội vã có phần hổn hển của Tống Hàm, phía sau lưng hắn còn có một nữ nhân trung niên chạy quá nhanh, đang chống đầu gối thở hổn hển.
"Khoan đã"
Bằng mắt thường có thể thấy được bàn tay của phụ thân đang run rẩy.
Sự việc bị gián đoạn, gia đình muốn đính hôn với ta rất không vui, mặc dù Tống Hàm là tân khoa Trạng Nguyên, nhưng bọn họ cũng không nhịn được, gay gắt hỏi: “Tống công tử đây là có ý gì? Hai nhà Ôn Trương chúng ta đang bàn bạc chuyện đính hôn, ngươi tùy tiện xông vào như vậy, có phải có chút thất lễ rồi không?”
Tống Hàm hít một hơi, sắc mặt không thay đổi nói: "Ôn tiểu thư và ta đã sớm có hôn ước, sao có thể đính hôn với Trương gia các ngươi? Hôm nay Tống Hàm tới cửa chính là để cầu thân."
Hôn ước?
Chúng ta có hôn ước khi nào?
Trong lòng ta rối như tơ vò, ngơ ngác nhìn về phía Thái Vân, chỉ thấy đôi mắt nàng ta cũng đầy bối rối, khiếp sợ.
"Hôn ước? Hôn ước gì chữ? Nếu Ôn tiểu thư thực sự đã có hôn ước, tại sao Ôn gia lại bàn bạc chuyện kết nhân với nhà Trương gia chúng ta? Tống công tử nói chuyện phải cẩn thận chút, một nữ nhân lại có hôn ước với nhiều người, chuyện này truyền ra sợ là sẽ bất lợi cho thanh danh của Ôn tiểu thư.”
Tống Hàm không để ý tới hắn ta, ánh mắt kiên định nhìn về phía phụ thân ta đang ngồi ở chính đường.