Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Chinh Phục Trúc Mã - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-10-08 17:15:13
Lượt xem: 74

13

 

Ta nhìn vào khuôn mặt hắn, có hàng ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không thể nói ra, cuối cùng chỉ trở thành một câu:

 

"Tại sao ngươi lại trở về?"

 

Hắn vốn luôn ôn hoà, nhưng bây giờ giờ phút này lại có vẻ có chút buồn bực: “Nếu không trở về, chẳng lẽ nhìn nàng gả cho người khác sao?!”

 

Nghe những lời này của hắn, nghĩ đến chuyện tối đó ta hỏi hắn, ta lại tức giận, nhíu mày một cái: “Ngươi đã không định cưới ta, tại sao ta không thể tìm người khác””

 

"Ta đã ái mộ nàng nhiều năm như vậy, sao lại không muốn cưới nàng? Ôn Như Nguyệt! Ngoài ta ra ngươi còn muốn gả cho ai nữa?"

 

Hắn nghiến răng nghiến lợi, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng nghiến răng ken két, trong lòng vừa khó chịu vừa sợ hãi.

 

Trong lòng ta khẽ động, không nói thêm gì nữa.

 

“Nếu không phải Ôn đại ca sai người đến nói cho ta biết, chỉ sợ ta vẫn còn mơ mơ màng màng, từ kinh thành đến Tô Châu xa xôi ngàn dặm, đêm nào ta cũng sợ hãi, nếu nàng thật sự gả cho người khác thì ta phải làm thế nào? Cũng may, ta đã đuổi tới kịp, nếu thật sự chờ đến lúc hai nhà Trương Ôn trao đổi thiếp canh, tất cả trở thành chuyện đã rồi, vậy nàng nghĩ ta sẽ thế nào?”

 

“Nếu như tất cả trở thành chuyện đã rồi, vậy ngươi sẽ làm gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-chinh-phuc-truc-ma/chuong-19.html.]

"Nếu thành chuyện đã rồi ..."

 

Hắn dừng một chút, giống như nghiến răng nghiến lợi: "Cướp!"

 

Một chữ “Cướp” thốt ra vang dội không dứt, khiến ta giải tỏa hết nỗi sợ hãi và buồn bã trong những ngày qua, hốc mắt không khỏi có chút ươn ướt.

 

Nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hắn, có thể biết được suốt đoạn đường này hắn không hề nghỉ ngơi thoải mái, hắn là người chú ý dáng vẻ đến mức nào, giờ phút này ống tay áo bị rách cũng không cảm nhận được gì.

 

"Ngươi và Tịch Nhan..."

 

"Ta..." Tống Hàm cười khổ, tựa hồ dường như hiểu được mấu chốt của sự việc, chậm rãi nói: "Nguyệt Nhi, chúng ta đã ở cùng nhau mấy năm, cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ nàng còn không hiểu tính tình của ta sao? Một khi quyết định rồi sẽ không bao giờ buông tay, cho dù va phải tưởng thành cũng không lùi bước.”

 

còn không biết sao?" Tính khí của tôi? Bạn nhất quyết sẽ không bao giờ để tôi đi, Cho dù có đụng vào bức tường phía nam, bạn cũng sẽ không rút lui.

 

"Tích Nhan rất tốt, nhưng ta chỉ coi nàng ấy là biểu muội... Ta đối xử với nàng ấy cũng không có chỗ nào không ổn, rốt cuộc có gì khiến nàng hiểu lầm.

 

Tôi không nói nên lời, ánh mắt lảng tránh: “Nhưng ta hỏi ngươi có muốn cưới t hay không, tại sao ngươi không nói đồng ý?”

 

Tống Hàm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Nguyệt Nhi, làm sao ta dám? Ta là thư sinh áo vải, không có chút công danh gì, mẫu thân lại mất sớm, ở trong nhà luôn bị lãnh đạm, nàng cũng không phải không biết được, ta như vậy, làm sao dám tự tiện hứa hẹn tương lai với nàng?”

 

"Ngươi nên biết là ta không quan tâm những thứ này!"

Loading...