Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Chinh Phục Trúc Mã - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-10-08 17:15:33
Lượt xem: 107

"Nàng có thể không quan tâm, nhưng ta nhất định phải cho!" Hắn nắm chặt hai tay rồi lại buông ra, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng: "Nếu như nàng phải theo ta chịu khổ, vậy ta thà để nàng cứ là ánh trăng treo cao trên trời.”

 

"Vậy nếu như ngươi không thi đậu, ngươi sẵn lòng từ bỏ ta sao?"

 

Giọng nói của ta rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như sấm sét, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ bối rối, dáng vẻ không nỡ, sau đó lại thay đổi, giống như có vẻ hờn dỗi.

 

Kinh thành đường xa, sơn thủy xa xôi, mong ngươi trân trọng.

 

Mong nhớ ngươi.

 

Sau khi đọc xong, nghĩ đến những khó chịu của bản thân, cũng cảm thấy buồn cười, ta quay người lại nhào vào trong lòng hắn, cười đến không ngóc đầu lên được.

 

Đợi ta nói hết những suy nghĩ trong lòng mình.

 

Tống Hàm kinh ngạc, sau khi nghe xong lại cười rũ rượi, lắc đầu, ôm chặt lấy ta: "Nàng đó, nàng đó..."

 

Ta không trả lời, chỉ mím môi, trừng mắt nhìn hắn.

 

Phải rồi, ta đã là thê tử của hắn, nên những suy nghĩ phức tạp không thể nói ra này đã không trở thành những tiếc nuối thầm kín trong cuộc đời nữa.

 

Ta mỉm cười nhìn hắn, hắn cúi đầu xuống hôn ta.

 

Ngọn nến đỏ nhấp nháy, cuối cùng chúng ta cũng trở thành một.

 

"Không có nếu như., tóm lại ta đã thi đậu, ta có thể chăm sóc nàng thật tốt.”

 

“Vậy nàng đồng ý gả cho ta không?” Khi nói xong câu cuối cùng, rõ ràng hắn có chút lo lắng.

 

Mặc dù ta nghĩ hắn đã biết câu trả lời của ta.

 

Ta rưng rưng nước mắt, khóe môi cong lên: “Ta đồng ý.”

 

Hắn cũng mỉm cười.

 

Tống Hàm rất vội vàng, hai nhà là hàng xóm, chuyện hôn sự bàn bạc rất nhanh.

 

Ngay khi tin tức vừa lan truyền trong thành Tô Châu, mọi người đã thấy một số lượng lớn sính lễ được mang từ Tống phủ vào trong sân của Ôn phủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-chinh-phuc-truc-ma/chuong-20.html.]

Với tư cách là tân khoa Trạng Nguyên, là chỗ dựa mấy chục năm tới của Tống phủ, địa vị của Tống Hàm trong Tống phủ nhanh chóng tăng lên, cho dù kế mẫu, các đệ muội có không thích hắn tới đâu, cũng không dám nói một lời nào.

 

Mẫu thân ta cũng rất hài lòng, không nói đến tình cảm của Tống Hàm dành cho ta, chỉ dựa vào việc hai nhà Tống Ôn ở gần như vậy, chỉ sợ ta ở Tống phủ chỉ nhíu mày một cái, Ôn gia đã có thể nghe được tin tức, không ai có thể bắt nạt ta được.

 

Đại hôn quả thật là một chuyện vô cùng phiền phức.

 

Đến khi tất cả mọi việc đã kết thúc, toàn bộ đám người đã tản đi hết.

 

Trong phòng tân hôn chỉ còn lại ta và hắn.

 

Ta đã quá mệt mỏi, không còn quan tâm đến hình tượng gì nữa, ngồi trước bàn trang điểm, trực tiếp tháo mũ phượng trên đầu xuống.

 

“Nàng mệt rồi.” Tống Hàm mỉm cười đi tới bóp vai cho ta, hôm nay ở bên ngoài hắn uống rất nhiều rượu, giờ phút này sắc mặt đã ứng đỏ vì men rượu, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.

 

“Đúng vậy.” Ta vừa tháo vòng trâm cố định trên đầu ra vừa phàn nàn với hắn: “Mẫu thân chuẩn bị cho ta thành thân đúng là quá cẩn thận, cái mũ phượng này có lẽ cũng nặng khoảng bảy tám cân.”

 

Hắn mỉm cười, không nói gì.

 

Ta cất vòng trâm vào trong hộp đựng đồ trang điểm, cổ tay đụng một cái thì thấy một cái hộp gỗ rơi xuống đất.

 

Lúc này ta mới nhớ ra: trước khi hắn tới kinh thành, đã đưa cho ta một đồ vật.

 

Nhưng sau đó ta lại quên mất.

 

Ta mở ra xem.

 

Bên trong hộp đựng một miếng ngọc bội trong suốt và một tờ giấy nhỏ, ta mở ra xem:

 

Nguyệt Nhi, nghe nói rằng ngươi cảm thấy không khỏe, ở nhà có ngoan ngoãn uống thuốc không?

 

Lẽ ra ta phải ở bên cạnh chăm sóc ngươi, nhưng sự việc ở Giang Nam vẫn còn tiếp diễn, ngày mai Hoàng đại nhân muốn đưa ta tới kinh thành, tiện thể chuẩn bị cho kỳ thi Hội.

 

Nguyệt Nhi, lúc trước ngươi hỏi ta có muốn cưới ngươi không.

 

Bây giờ ta trả lời ngươi.

 

Ta muốn, từ rất lâu trước đây ta đã muốn cưới ngươi rồi.

 

Ngọc bội này là di vật mẫu thân để lại cho ta, nói là sau này để ta tặng cho người trong lòng, mong ngươi hay nhận lấy.

Loading...