Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-08-14 17:08:25
Lượt xem: 237
Năm trước làm thịt gà cho Quảng Thu, năm nay lại làm thịt một con cho anh ấy.
Bởi vì Bạch Minh Châu không đi tham gia thu hoạch vụ thu, Trương Hiểu Mai còn phải chăm sóc con cái, cho nên sau khi làm cơm xong đều do mợ út đưa qua cùng lúc, cũng thấy được thức ăn của con trai rất tốt.
Không nói mỗi một bữa đều có thức ăn mặn vì rốt cuộc thì đừng nói là trong thôn, chỉ sợ trong huyện cũng không tìm ra nhà thứ hai có thức ăn như nhà cháu ngoại. Nhưng số lượng mà Trương Hiểu Mai chuẩn bị rất đầy đủ.
Ngoại trừ con gà kia thì còn có trứng gà, cách một ngày là có thể được ăn một quả, đã rất tốt rồi.
“Em xem mợ út cũng đang chê cười chúng ta kìa.” Chu Lâm lùa một miếng cơm, cũng nhìn thấy mợ út cười, lập tức cười nói.
Mợ út cười lườm anh một cái: “Mợ không chê cười hai đứa.”
Bạch Minh Châu cười cũng gắp một miếng thịt cho mợ út: “Mợ út cũng đừng chỉ nhìn chúng cháu ăn, mợ cũng ăn nhiều một chút.”
“Lần này mợ béo lên không ít, giờ lại còn bảo mợ ăn thịt.” Mợ út muốn gắp thịt sang cho Chu Lâm.
Nhưng mà Chu Lâm không cần: “Mợ út tự ăn đi.”
“Bà nội ăn đi.” Đâu Đâu đang tự mình ăn cơm cũng gật đầu.
Đô Đô thì cầm chén ra hiệu cho mẹ mình nhìn: “Mẹ ơi, con muốn ăn đậu que.”
Bạch Minh Châu lập tức gắp đậu que cho cậu bé, Đô Đô tự giác cầm bát ăn tiếp.
Trong chuyện ăn cơm này, hai anh em đều rất nghiêm túc, không cần người lớn lo lắng.
Kể cả hai đứa nhỏ đang ngủ say trong giường đất kia cũng thế, ăn sữa đều ăn đến mức Bạch Minh Châu phải tự mình dứt ra thì mới thôi, bằng không thì chúng có thể ăn đến khi phun ra.
Không phải khoa trương, là thật sự vô cùng háu ăn, nhưng người còn nhỏ, dạ dày còn yếu, cô cũng không dám để cho bọn chúng ăn quá no.
Hiện tại cô đã có kinh nghiệm, ước lượng bọn chúng đã ăn đủ rồi thì cô tự dứt ra, thằng ba thằng tư đều dùng ánh mắt vô tội nhìn người mẹ nhẫn tâm này, nhưng chép miệng lại cảm giác bụng cũng khá no rồi, nên chúng không hề gào khóc.
Rất nhanh Đâu Đâu và Đô Đô đã ăn xong, tự mình cầm khăn lông lau một cái, lập tức vội vàng thừa dịp trời chưa tối hẳn lại ra ngoài chơi một hồi, bởi vì chờ mẹ ăn cơm xong dọn rửa hết chén đũa sẽ phải kéo bọn chúng đi tắm rửa, tắm rồi thì không thể chơi được nữa.
“Sao mà hai con khỉ con này cả ngày không mệt nhỉ.” Bạch Minh Châu không nhịn được nói.
Buổi sáng đi theo đoàn người đi nhặt bông lúa, giữa trưa trở về ăn cơm ngủ trưa, tuy rằng ngủ hai tiếng nhưng về sau lại chạy ra ngoài đi nhặt bông lúa tiếp, nghe nói ngày mai còn muốn đi nữa.
Nhưng mãi cho đến bây giờ hai anh em đều không mệt.
Chu Lâm cười: “Tuổi này đều như vậy.”
Tuy rằng ở bên ngoài làm việc thật sự rất mệt, nhưng nhà anh có một loại ma lực, chỉ cần vừa về đến nhà thì tất cả mệt mỏi trên người đều sẽ biến mất.
Điều này không phải là vì có sự yêu thương của vợ hay sao. Ăn xong cơm chiều, anh đi về phòng chơi với thằng ba và thằng tư.
Bên ngoài Bạch Minh Châu dọn dẹp bát đũa, mợ út thì gọi hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô trở về tắm rửa, cởi sạch hai anh em trần truồng như sủi cảo rồi thả vào trong chậu gỗ.
Tiết trời hôm nay phải tắm một cái, lúc giữa trưa còn phải rửa mặt rửa tay chân thay một bộ quần áo mới lên giường đất, nhưng ngay cả như thế thì hai anh em cũng vẫn khiến toàn thân mình dính đầy bụi đất.
Sau khi tắm xong, hai anh em mới cười đi vào nhà, chậu băng trong phòng cũng chưa từng đứt đoạn, bởi vì còn có thằng ba thằng tư ở chỗ này, trong phòng lạnh lạnh hai anh em ngủ mới thoải mái.
“Cha, sao các em trai còn chưa biết đi vậy?” Đô Đô hỏi.
Chu Lâm còn chưa trả lời, Đâu Đâu đã nói: “Không nhanh như vậy đâu, bọn chúng còn phải học ngồi trước, giống như Lâm Lâm ấy.”
Lâm Lâm chính là Cố Lâm, con gái của Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai.
Sinh vào tháng năm, hiện tại là tháng chín, mới hơn bốn tháng, hai anh em bọn chúng cũng thường xuyên qua đó thăm Lâm Lâm, còn như Niên Sinh thì đã biết chạy theo sau m.ô.n.g bọn chúng.
Nhưng mà bởi vì nó còn nhỏ, hôm nay nhặt bông lúa bọn chúng không dẫn cậu bé theo, cậu bé khóc đến mức đau lòng.
Bọn chúng cũng hỏi thím hai rồi, thím hai nói cho bọn chúng biết là Lâm Lâm phải học ngồi trước, rồi lại học bò, từ từ mới có thể đi được.
Cho nên em trai của bọn chúng cũng như thế.
Đô Đô cũng đã nghĩ tới, lại nói: “Bọn chúng ăn đến mức hơi béo rồi, trẻ con bên ngoài cũng không béo bằng em trai chúng ta.”
“Đó là tất nhiên, chúng ta có cha, cha làm việc giỏi thế mà.” Đâu Đâu nói.
Đô Đô nghe vậy cũng nhìn về hướng cha: “Cha rất tài giỏi.”
Chu Lâm nghe được lời này thì cười: “Đây là ai nói cho hai đứa thế?”
“Mẹ nói, mẹ bảo cha tài giỏi nhất, có thể săn gà rừng từ bên ngoài trở về, mẹ ăn thì sẽ có sữa cho các em trai.” Đâu Đâu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-193.html.]
“Đùi gà ăn ngon.” Đô Đô nhớ thương đùi gà.
Chu Lâm cười cười, Bạch Minh Châu tiến vào: “Thời gian không còn sớm, hai đứa mau đi ngủ.”
Đâu Đâu và Đô Đô cười hì hì, nhưng mà hai anh em cũng là không làm ầm ĩ, rất nhanh đã ngủ mất.
Bạch Minh Châu cũng bắt Chu Lâm đi ngủ, Chu Lâm thật là mệt mỏi, cho nên sau khi hôn vợ thì cũng nhắm mắt lại ngủ, rất nhanh đã ngủ sâu rồi.
Bạch Minh Châu còn ôm thằng ba và thằng tư đã tỉnh lại ra ngoài, thay tã cho hai anh em bọn chúng, lại cho ăn sữa đến no, còn cho bọn chúng đi vệ sinh xong mới cùng mợ út nằm ở trên chiếu ngắm sao, nói chuyện phiếm.
Lúc này bầu trời cực kỳ trong xanh, ngôi sao chợt lóe ánh sáng, không giống đời sau, ở thành phố lớn đều không thể nào ngắm được những ngôi sao đó nữa.
Mãi cho đến khi thằng ba thằng tư lại ngủ rồi, lúc này Bạch Minh Châu mới ôm hai đứa về phòng, bây giờ đã là khoảng chín giờ tối, ba cha con Chu Lâm đã đi ngủ từ bảy giờ rưỡi, rất sớm.
Nhưng nửa đêm hơn ba giờ không đến bốn giờ thì Chu Lâm đã đi theo đám người Lý Phong Thu, Cố Quảng Thu lại một lần xuất phát ra ruộng thu hoạch gấp.
Thời gian thu hoạch vụ thu thật rất bận rất mệt, thức khuya dậy sớm gặt gấp, chờ về đến nhà thật sự là mệt đến mức muốn nằm sấp xuống.
Nhưng mà trong lúc Chu Lâm thu hoạch vụ thu cũng sẽ bắt gà rừng hoặc là thỏ hoang ngoài đồng về, lần thu hoạch vụ thu này anh thu hoạch rất tốt, được ba con gà rừng và một con thỏ hoang.
Tất cả đều bị Bạch Minh Châu làm thành đồ ăn ngon cho Chu Lâm.
Đương nhiên cũng không chỉ cho mỗi anh ăn, mọi người trong nhà đều cùng nhau ăn.
Ngoài ra còn có chè đậu xanh ướp lạnh, hoặc là chè đậu đỏ hạt bo bo được đưa qua trong lúc đưa cơm trưa, đây là chuyện mà Bạch Minh Châu có thể làm được.
Trên thực tế Chu Lâm không kén chọn thức ăn.
Bắt đầu từ khi anh nghiêm túc làm việc, mỗi một lần thu hoạch vụ hè và thu hoạch vụ thu, mọi người đều thay phiên nhau mở mang tầm mắt về thức ăn của anh.
Những thứ tốt đó cứ chảy vào trong bụng anh như là nước, nhưng mọi người cũng chỉ có thể hâm mộ nhiều hơn, bởi vì bọn họ ăn không nổi, ngay cả ăn được thì cũng tiếc không dám ăn.
Cũng bởi vì Chu Lâm ăn ngon như thế cho nên anh hai Niên còn dùng ánh mắt như là nhìn trộm để đánh giá trên dưới Chu Lâm mấy lần.
Anh ta chỉ muốn biết có phải Chu Lâm ăn trộm tiền nhà anh ta hay không, cho nên mới có tiền ăn ngon uống sướng như thế.
Nhưng Chu Lâm còn chưa mặt lạnh nổi giận, anh cả Niên đi cùng đến đã vội vàng quát bảo anh hai Niên ngưng lại, để anh ta nên làm gì thì làm đi!
Năm trước từ lúc bắt đầu Chu Lâm đã đi đến lò mổ xếp hàng xem náo nhiệt, anh cả Niên nhìn thấy anh và đám người Lý Thái Sơn, Lý Đại Sơn, Cố Quảng Thu xếp hàng đợi chia thịt cùng một chỗ, lấy đâu ra khả năng đi trộm tiền chứ?
Hơn nữa có lúc nào mà thức ăn của Chu Lâm không phong phú đâu? Vợ người ta là thanh niên trí thức biết thương xót chồng mình, những năm gần đây có năm nào là không đưa đồ ăn ngon đến cho anh đâu?
Vì nể mặt mũi của anh cả Niên, còn cả bà Niên cũng không ít lần đến nhà hàn huyên tán gẫu với mợ út, ông Niên xem bát tự cho thằng ba thằng tư mà không thu trứng gà, ông còn bắt bà Niên phải trả lại để anh cất đi cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn.
Còn cả Niên Viễn Phương nữa, hai nhà qua lại không tệ cho nên lúc này Chu Lâm mới không chấp nhặt với anh hai Niên.
Từ sau khi bị trộm tiền, trong thôn, anh hai Niên và chị dâu hai Niên đều bị người chê chó ghét.
Vì sao? Vợ chồng họ thấy ai cũng cảm thấy là trộm, thấy ai cũng cảm thấy là người trộm tiền nhà anh ta.
Có câu nói một mất mười ngờ chính là nói hai vợ chồng này.
So đo với loại người này quá hạ giá, lười phản ứng bọn họ.
Có điều anh hai Niên cũng không phải là người quá ngu, rốt cuộc Chu Lâm được công nhận là chịu chi về việc ăn uống, mỗi tháng vợ anh có ba mươi đồng tiền tiền nhuận bút, nói ra thì có ai không hâm mộ đâu.
Thật đúng là không cần phải dựa vào tiền của anh ta mới có thể ăn ngon như vậy, thế thì rốt cuộc là ai trộm tiền của anh ta?
Chỉ là mọi người không để ý tới anh ta, đều vội vàng gặt gấp.
Người lớn rất bận, bọn nhỏ cũng bận theo.
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô nhặt bông lúa ở trong ruộng lúa nước, sau đó lại đi theo đám trẻ Mãn Khố qua trong ruộng lạc nhặt củ lạc.
Trong ruộng trồng lạc cũng sẽ rơi rớt một ít củ lạc vụn vặt, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô đã nhặt về nhà không ít.
Mợ út cười ha hả mà đun nước muối luộc củ lạc cho bọn chúng, hai anh em nhai củ lạc luộc mềm mại, ăn quá là ngon, bởi vì đây là đồ ăn do bọn chúng tự mình kiếm về nhà!
Ngoại trừ củ lạc ra, hai anh em còn đi ra ruộng lúa mì để nhặt hạt lúa.
Dù sao bắt đầu từ năm nay, hai anh em bọn chúng đã làm hết những việc mà bọn nhỏ trong thôn vẫn làm.
Thời điểm về nhà cùng Sư Tử, khuôn mặt nhỏ của hai anh em đều đỏ rực, mồ hôi chảy từ trên mặt xuống.
Bạch Minh Châu còn cảm thấy mệt mỏi thay bọn chúng, nhưng bọn chúng lại không thấy gì, sau khi uống nước thì bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện bọn chúng đặt được những thành tích vĩ đại gì ở bên ngoài.