Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 312
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:24:52
Lượt xem: 194
Ông Cơ không mấy hài lòng đối với người con rể này, xem ra không có năng lực lắm, nhưng nếu con gái thích thì cứ để xem đã, dù sao con rể nhà họ Cơ cũng không cần phải có bất kỳ kỹ năng tuyệt vời nào, miễn là cậu ta có thể làm cho con gái mình hạnh phúc là được.
Cơ Tứ gia cũng không quan tâm đến chuyện này, ngày đó anh ấy đưa mấy món đồ cổ cho Chu Lâm, muốn anh mang về thủ đô để Ngô nhị gia giám định một chút.
“Anh Tư, anh tới vừa đúng lúc, ngày mai em trở về, em mang cho anh.” Chu Lâm nói.
Cơ Tứ gia cảm khái thở dài: “Anh cũng không biết nhà họ Ngô ở Bắc Kinh lại có quan hệ như vậy với cậu, cậu biết anh có thể giúp cậu những việc này từ lâu rồi, làm sao lại còn bị hố nhiều lần như vậy.”
Năng lực của người em kết nghĩa này thật sự là không bình thường chút nào.
Ban đầu anh ấy tưởng anh chỉ đến đây để kiếm sống, nhưng hóa ra anh cũng đang kinh doanh ở miền Nam, và có rất nhiều bạn bè ở thủ đô.
“Có chuyện gì vậy? Anh Tư, nếu anh muốn gặp anh Ngô, vậy ngày mai anh có rảnh không, nếu anh rảnh thì quay về với em, em làm chủ nhà mời anh Ngô ra ngoài cùng ăn một bữa cơm với anh, anh vẫn còn chưa tới nhà em lần nào.” Chu Lâm nói.
Người anh kết nghĩa mà anh gặp trong trại cải tạo này đã thực sự tốt với anh suốt mấy năm qua.
Trong những năm qua, Chu Lâm đã có tổng cộng ba công ty vận chuyển than ở đây.
Đầu tiên là hợp tác với Niên Viễn Phương, chia cho Niên Viễn Phương 25% lợi nhuận, trong vài năm qua đã mở rộng lên sáu chiếc xe tải lớn.
Công ty vận chuyển than thứ hai và công ty vận chuyển than thứ ba lần lượt do Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn điều hành.
Bắt đầu với hai chiếc xe tải và hiện tại có sáu chiếc xe tải, cũng không ít hơn so với công ty chỗ Niên Viễn Phương, bởi vì các kênh hoạt động và các khía cạnh khác đã thành thục hơn nên tất nhiên có thể mở rộng đội xe.
Công ty vận tải do Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn quản lý đã được thành lập từ lâu.
Trong cuộc đàn áp tội phạm khốc liệt năm 1983, Chu Lâm đã nghe theo lời Bạch Minh Châu nói và dỡ bỏ cửa hàng ở cảng phía nam.
Anh cũng chạy rất nhanh, vì anh vừa rời đi không bao lâu thì ở đó đã bị tận diệt.
Còn Quyền ngũ gia thì sao, bọn họ và đám đàn em lúc trước đều bị đánh gục.
Tất nhiên, ngay cả ở đó, Chu Lâm cũng sẽ không chịu tổn thất gì, nhưng với sự trỗi dậy của thế lực mới, Chu Lâm gần như đã kiếm đủ tiền nên không muốn làm việc xấu nữa nên anh đã rời đi.
Mang theo những cựu chiến binh sẵn sàng đến để thành lập một công ty vận tải than mới.
Đến năm nay đã là hai năm rồi.
Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn cũng được chia 25% lợi nhuận.
Công ty vận tải ở đây cách bên Niên Viễn Phương một tiếng lái xe.
Ba đơn vị vận tải than được thành lập ở ba nơi.
Tây Bắc rộng lớn, không chỉ có một nơi khai thác than mà còn có rất nhiều mạch khoáng sản.
Tuy nhiên, sở dĩ Chu Lâm có thể ăn được nhiều như vậy trên chiếc bánh lớn này là nhờ có Cơ Tứ gia hỗ trợ hết mình.
Trên thực tế, ba vị chủ nhân còn lại của nhà họ Cơ đều có quan điểm khác nhau đối với vấn đề này, bọn họ cho rằng Chu Lâm có chút lớn mật.
Nhưng chính Tứ gia đã cật lực bảo vệ anh.
Theo lời của Cơ tứ gia, thì cho người khác là cho, mà cho anh em kết nghĩa cũng là cho, vậy vì sao lại không thể cho em trai kết nghĩa của anh ấy làm việc đó chứ?
Miếng bánh khổng lồ như vậy, cho em kết nghĩa thêm một miếng thì có gì sai?
Tất nhiên không thể nói rằng tình cảm trong trại cải tạo có sức mạnh to lớn đến như vậy.
Tình cảm trong trại cải tạo khiến Cơ Tứ gia cho người em kết nghĩa này một mảnh đất để làm việc, coi như không tồi.
Sở dĩ sau này anh ấy bằng lòng cho Chu Lâm ăn thêm hai miếng bánh, tất nhiên là bởi vì Chu Lâm giỏi làm việc, đặc biệt hòa hợp với Cơ Tứ gia.
Có thể cùng nhau nói chuyện, cùng nhau chơi đùa, làm sao Cơ Tứ gia có thể trở nên xa cách với một người anh em kết nghĩa như vậy?
Ví dụ như trong hai ba năm qua, Cơ Tứ gia đã bị mê mẩn bởi những món đồ cổ như thế này.
Và ông chủ lớn trong thế giới đồ cổ là ai? Chỉ cần biết chơi cái này thì mọi người đều biết về gia tộc họ Ngô ở thủ đô. Nếu nói không biết thì chắc chắn bạn là người mới vào nghề hoặc là người không chuyên gì cả.
Và Cơ tứ gia thật sự không có cơ hội để gặp gỡ một người như Ngô nhị gia.
Kết quả là em trai kết nghĩa của anh ấy lại có quen biết với Ngô nhị gia!
Điều này thực sự khiến Cơ Tứ gia bất ngờ, trước đó anh ấy cũng không biết, khi em nuôi nhìn thấy anh ấy ngắm nghĩa những món đồ cổ này thì cũng không nói nhiều.
Nhưng điều này cũng khiến cho Cơ Tứ gia coi trọng người em kết nghĩa của mình hơn, cho dù có quan hệ như vậy, anh ấy cũng chưa bao giờ thấy em kết nghĩa khoe khoang quá nhiều.
Trước mắt thì Cơ Tứ gia đã từ chối lời mời đi thủ đô của em kết nghĩa.
Bởi vì vốn dĩ quê ở Tây Bắc, cách thủ đô khá xa, nhất là ở đó còn có kẻ thù nên anh ấy quyết định không đi.
Anh ấy không đi thì Chu Lâm cũng không ép, nhưng vẫn mang đồ về cho Ngô nhị gia xem giúp anh ấy.
Sau khi về thủ đô, anh không về nhà trước mà mang đồ đến cho Ngô nhị gia, nhưng Ngô nhị gia không có ở nhà, mà dẫn bé ba ngồi xe lửa đến Hongkong.
Vì ở đó có hội đấu giá nên Ngô nhị gia nhận được thiệp mời, thế nên đã sớm dẫn bé ba đi lấy giấy tờ rồi đến đó.
Chu Lâm cũng không quá ngạc nhiên, lập tức để đồ đạc lại chờ Ngô nhị gia trở về thì sẽ hỗ trợ giám định. Sau đó anh lập tức về nhà.
Chắc chắn anh biết căn nhà mới của nhà anh ở đâu, chỉ cách ngõ nhỏ từng sống trước kia khoảng nửa giờ đi xe.
Từ xa anh đã lập tức nhìn thấy bé út với Niên Sinh cùng với anh em Lý Đa đang đá bóng đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-312.html.]
“Em tư, cha em đã về kìa!” Niên Sinh vừa nhìn thấy chú họ Chu Lâm thì lập tức vội vàng nói.
Bé tư vừa định đá bóng ra ngoài, kết quả vừa nghe thấy lời này thì vội vàng quay người. Cậu cũng nhìn thấy cha mình, lập tức không quan tâm đến bóng đá nữa, mà chạy thẳng về phía cha mình.
Một cậu bé đã lớn mười tuổi nhưng vẫn là đứa trẻ lớn tuổi làm nũng. Cậu chạy thẳng về phía anh và nhảy lên.
“Ôi trời. Con trai của cha dạo này gầy rồi, nhẹ hơn so với lần trước rồi.” Chu Lâm nhấc con trai, cười nói.
“Là do con vận động nhiều chứ không phải giảm cân !” Bé tư sửa lại câu, rồi nói: “Cha, mùi trên người của cha hơi nồng đó.”
“Còn không phải sao. Thời tiết này làm sao có thể dễ ngửi được.”
“Vậy chúng ta đi tắm một chút. Con sẽ chà lưng cho cha.”
Đứa thứ tư vừa nói vừa vẫy tay chào nhóm mấy đứa trẻ Niên Sinh và Lý Đa: “Các cậu tiếp tục chơi đi. Tớ đi tắm cùng cha.”
“Đi đi, đi đi.” Niên Sinh với Lý Đa và những đứa con trai khác ở xung quanh lập tức tiếp tục đá bóng.
Còn việc bọn chúng có nhớ cha của chúng hay không thì cũng không sao, bởi vì mỗi tháng cha bọn chúng đều có thể trở về vài ngày. Không phải là người một năm cũng không thấy mặt.
Bọn chúng đá bóng rất vui vẻ, còn bé tư thì luôn ở trong lòng của cha cậu.
Chu Lâm cũng quen rồi.
Kiểu làm nũng này của con trai là được di truyền từ anh. Trước kia khi còn nhỏ, anh cũng thích làm như vậy.
Cha anh cưng chiều anh, hiện tại anh cũng cưng chiều đứa con này. Dù sao trong bốn đứa con trai thì có ba cậu lớn thật sự rất tự lập.
Chúng không bao giờ có thói quen làm nũng hay bất cứ điều gì. Đặc biệt là anh cả, chịu ảnh hưởng từ cha nuôi của cậu là một chính trị gia, nên trong khi đón Tết năm nay, cậu còn giảng đạo lý cho anh rất nhiều……
Cho nên có một đứa con trai làm nũng như vậy, thì tất nhiên anh sẽ cưng chiều rồi.
“Anh cả và anh hai con đâu? Sao không cùng nhau đi đá cầu?”
“Tháng sau, hai anh ấy sẽ tham gia cuộc thi, nên hiện tại đều đang học bù ở trường học.”
“……”
Về đến nhà, anh thấy Lý Đại Ni đang nấu canh ở trong bếp, cậu út Cố đang bón phân ở trong sân.
Một nửa vườn đều trồng hoa và cây của Bạch Minh Châu, nhưng cũng có một mảnh đất dành riêng cho cậu út Cố trồng rau dưa.
Còn mợ út thì đang thu dọn quần áo.
“Cậu út, mợ út, cháu về rồi.” Chu Lâm cõng bé tư vào nhà, cười nói.
Hai vợ chồng cậu út Cố nhìn thấy cháu ngoại trở về thì tất nhiên rất vui vẻ.
“Nhanh xuống đi. Bây giờ con lớn như vậy rồi mà vẫn muốn cha con cõng sao.” Mợ út cười mắng.
Cậu tư rất thỏa mãn khi được nhận tình yêu thương của cha, cười hì hì nói: “Không phải con vẫn là đứa con trai bé bỏng sao? Tất nhiên vẫn muốn cha con cõng nhiều hơn rồi. Cha cũng không thể cõng được mấy năm nữa.”
“Con thật không biết xấu hổ. Con còn muốn cõng thêm mấy năm nữa chứ? Con đã là một đứa trẻ mười tuổi rồi.” Mợ út chê cười thằng bé.
Nói thằng bé mười một tuổi cũng không sai, vì thằng bé phát triển rất nhanh, hiện tại cậu đã cao 1 mét 5 rồi. Mợ út thì không cao, hơn nữa tuổi đã lớn, nên thấp hơn một chút. Nên nhìn thằng bé không thấp hơn mợ út bao nhiêu.
Bé tư cười nói: “Con có lớn đến mấy thì ở trong mắt cha con, con vẫn là một đứa trẻ. Chỉ cần cha con cõng được thì cha sẽ vui. Cha, cha thấy như vậy có đúng không?”
“Đúng. Cha của con sẵn lòng.” Chu Lâm nói.
“Bà mợ, bà nhìn xem. Là cha con bằng lòng.”
Mợ út buồn cười.
“Vợ cháu vẫn chưa tan làm sao?” Chu Lâm khẽ nhìn đồng hồ.
“Chưa đâu. Một lúc nữa. Các cháu đi tắm đi, tắm xong thì có lẽ con bé cũng về đến nơi.” Mợ út nói.
Chu Lâm hỏi cậu út của anh: “Cậu út, cậu có muốn đi chà lưng cùng chúng cháu hay không?”
“Cùng nhau đi đi.” Mợ út lập tức nói.
Cậu út Cố lập tức biết bản thân bị ghét bỏ, nói thầm: “Ba ngày trước cậu mới chà lưng xong. Hàng ngày cũng tắm và rửa chân, trên người cũng không bẩn.”
Tắm kỳ khác với tắm rửa, tắm rửa chỉ là rửa qua loa, chứ không phải chà xát.
Tắm kỳ chính là chà xát bụi bẩn và mùi hôi từ đầu đến chân.
“Cầm quần áo đi đến đó đi.” Mợ út không nghe lời nói linh tinh, trực tiếp xua tay.
Dù cậu út không bằng lòng đến đây một chút nào, nhưng khi ngâm mình trong hồ nước ở đây, thì cậu út Cố vẫn thở phào nhẹ nhõm.
“Đến đây ngâm mình một chút cũng rất tốt.” Cậu út Cố nói.
Chu Lâm thật sự cũng rất thoải mái. Sau khi ngâm xong, anh để cho bé tư kỳ lưng cho anh.
Suy cho cùng dù cho trở về từ Tây Bắc có sạch sẽ đến mấy nhưng nếu không chà xát, thì trên người vẫn có rất nhiều bụi bặm.
Bé tư có cảm giác đạt được thành tựu: “Nếu con không đưa cha đi chà xát sạch sẽ, thì đêm nay cha đừng nghĩ đến chuyện ngủ trên giường với mẹ con. Thật sự rất bẩn!”
Chu Lâm lập tức trò chuyện với đứa con trai út, hỏi về thành tích học tập của cậu.