Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Chương 485
Cập nhật lúc: 2024-05-16 10:18:41
Lượt xem: 2,307
Vu Dũng Chí đương nhiên không quan tâm đến ánh mắt của hắn, sáp lại gần Thuý Trúc giúp nàng ấy làm việc. Qua một lúc, Thuý Trúc nhìn canh giờ, lại nhìn về phía tẩm thất, sau đó nhỏ giọng nói với Thuý Vân: "Đến giờ dậy rồi, có cần gọi chủ tử dậy không?"
Thuý Vân cũng chưa biết nên làm thế nào, tối hôm qua hai vị chủ tử lăn qua lăn lại bao lâu, những hạ nhân thiếp thân như bọn họ đều biết, nghĩ đến phu nhân nhất định mệt mỏi, hẳn là nên để phu nhân ngủ thêm một lúc. Nhưng hôm nay còn phải vào cung tham gia cung yến, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Hơn nữa, nói không chừng lát nữa ba vị tiểu chủ tử cũng qua đây.
"Chờ thêm một chút nữa đi." Thuý Vân suy nghĩ một rồi nói.
Thuý Trúc gật đầu, lúc này Vu Dũng Chí nói bên cạnh: "Yên tâm đi, chủ soái biết khống chế thời gian."
Với sự hiểu biết của hắn về chủ soái, với thể lực kia của chủ soái nhà hắn, cho dù có lăn lộn cả tối, ngày hôm sau vẫn có thể dậy đúng giờ. Bây giờ vẫn chưa ngủ dậy, phỏng chừng là đang nằm trong ôn hương nhuyễn ngọc chưa muốn dậy.
Không thể không nói, Vu Dũng Chí đúng là rất hiểu Tiêu Hoài, giờ khắc này hắn đang nằm nghiêng người, nhìn mỹ nhân trong ngực, lại vén rèm giường lên nhìn canh giờ, cảm thấy đã tới giờ rồi, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy xuống giường. Lấy một bộ y phục từ trong tủ ra mặc lên người, sau đó đi ra ngoài.
Thuý Trúc Thuý Vân thấy hắn nhanh chóng hành lễ, Tiêu Hoài xua tay, sau đó dẫn hai tuỳ tùng của mình đến sân luyện võ. Thuý Trúc Thuý Vân đợi hắn đi rồi liền vào tẩm thất, nhìn thấy Đường Thư Nghi đang ngồi trên giường.
Hai người hành lễ, tiến lên hầu hạ nàng rời giường. Trong lúc thay y phục, nhìn thấy những vết tích ái muội trên người nàng, cả hai đều đỏ mặt, Đường Thư Nghi cũng khá xấu hổ. Nhưng loại chuyện này vẫn phải từ từ thích ứng. Được người hầu hạ quen rồi, cũng không thể bảo người ta sau này không hầu hạ nữa.
Nàng tắm rửa thay quần áo gần xong, Tiêu Hoài đã trở lại. Hắn trực tiếp tự mình tắm rửa trong tịnh thất, sau đó trở về thay y phục. Đường Thư Nghi phất phất tay để Thuý Trúc Thuý Vân đi ra ngoài, nàng đi tới giúp hắn thay y phục. Hai người họ coi như là tân hôn, bất cứ mọi chuyện mà hai người cùng làm đều mang theo ý vị ngọt ngào.
Hai người sắp xếp xong thì cùng nhau đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu đã ở bên ngoài tiểu hoa sảnh. Tối hôm qua Tiêu Ngọc Minh ở trong đại doanh ngoài thành không trở về.
"Tối qua con có ngủ ngon không?" Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Con ngủ ngon."
Đường Thư Nghi sờ sờ đầu con bé, nói với Tiêu Ngọc Thần: "Hôm nay ở cung yến nhất định sẽ gặp mặt Giai Ninh và đệ đệ của nàng ấy, con chiếu cố đệ đệ Giai Ninh nhiều một chút."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử biết."
Nói chuyện một lúc, người một nhà cùng đi đến nhà ăn dùng cơm. Vừa ăn xong, Triệu quản gia dẫn theo một quản sự của phủ Đường Quốc Công đi tới. Quản sự kia hành lễ nói: "Quốc Công gia nói, lát nữa đi cùng cô nãi nãi các ngài đến dự cung yến."
Quốc Công gia mà hắn nhắc đến tất nhiên là chỉ Đường Quốc Công.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Lát nữa chúng ta cùng đến phủ Đường Quốc Công."
"Vâng."
Quản sự hành lễ rồi rời đi, Đường Thư Nghi bọn họ ăn xong rồi thu thập một phen, sau đó cùng nhau đi đến phủ Đường Quốc Công. Đến nơi, Đường Quốc Công bọn họ đã đứng ở cửa. Tiêu Hoài xuống ngựa, đỡ Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu xuống xe, sau đó cả nhà cùng nhau đi tới thỉnh an Đường Quốc Công.
Đường Quốc Công thấy quan hệ giữa Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài rõ ràng thân thiết hơn trước rất nhiều, vui đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn vài đường. Không nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh đâu, ông ấy đoán Tiêu Hoài có thể có an bài khác, cũng không hỏi nhiều. Hai nhà cùng nhau xuất phát đến Hoàng cung.
Đến nơi, liền thấy cổng cung đã có không ít xe ngựa. Vẫn là Tiêu Hoài xuống ngựa trước, sau đó vén rèm xe đỡ Đường Thư Nghi xuống xe. Không ít phu nhân tiểu thư ở xung quanh nhìn thấy cảnh này trong mắt nhịn không được mà mang theo chút ngưỡng mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-485.html.]
Vừa xuống xe, liền thấy xe ngựa của phủ Đoan thân vương cũng đã đến. Ánh mắt Tiêu Ngọc Thần không khỏi liếc qua đó, Đường Thư Nghi thấy vậy không khỏi mỉm cười, "Con cũng nên qua thỉnh an Đoan thân vương, đi đi."
Mặt Tiêu Ngọc Thần hơi đỏ lên, nhưng vẫn gật đầu đi qua. Giai Ninh quận chúa đang từ xe ngựa đi xuống, nhìn thấy hắn hành lễ nói: "Thế tử."
Tiêu Ngọc Thần cũng đỏ mặt đáp lại lời chào, sau đó từ trong vạt áo lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa qua, muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Trước ánh nhìn của mọi người, Giai Ninh quận chúa cũng đỏ mặt. Nàng ấy nhận lấy chiếc hộp mà Tiêu Ngọc Thần đưa cho, nói: "Cảm tạ thế tử."
"Không..... Không cần.” Tiêu Ngọc Thần nói.
"Khụ khụ!"
Bên cạnh truyền tới tiếng ho khan của Đoan thân vương, Tiêu Ngọc Thần lập tức đi tới hành lễ với hắn: "Đoan thân vương gia bình an."
"Hừ!" Đoan thân vương hừ một tiếng: "Sao không thấy ngươi tặng lễ vật cho bổn vương?"
Tiêu Ngọc Thần: "........"
Mọi người xung quanh: "........."
Sớm biết vị Đoan thân vương này là một lão công tử bột hồ đồ, đến bây giờ với thật sự mở mang tầm mắt.
"Lễ vật tặng cho Vương gia đã chuẩn bị xong từ sớm, ngày khác gửi qua cho Vương gia." Tiêu Ngọc Thần nói.
Đoan thân vương lại hừ một tiếng. Hắn ta cũng không muốn lễ vật gì, nhưng mối hôn sự này định xuống làm hắn ta cảm thấy vô cùng ấm ức, nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần hắn ta liền muốn xoi mói.
Mà Giai Ninh quận chúa ở bên cạnh, cho dù trâm trí có trưởng thành đến đâu, cũng vì xấu hổ mà đỏ mặt. Lúc này thấy Đường Thư Nghi đi tới, nàng ấy vội vàng hành lễ: "Phu nhân bình an."
Đường Thư Nghi nắm lấy tay nàng ấy, mỉm cười nói: "Mấy ngày không gặp, làm ta nhớ muốn chết. Hôm nào đến phủ chơi."
"Vâng." Giai Ninh quận chúa cảm kích nhìn nàng nói.
Hành động của Đường Thư Nghi không chỉ làm giảm bớt sự xấu hổ cho nàng ấy mà còn nói với những người xung quanh, nàng rất hài lòng với vị nhi tức phụ tương lai này, cho dù nàng ấy có một người cha không nên thân.
Bên kia, Tiêu Hoài đi tới trước mặt Đoan thân vương, chắp tay hành lễ, sau đó vỗ vỗ vai hắn ta hai cái nói: "Nghe nói Vương gia thích đi săn, khi nào ta cùng Vương gia so một trận."
Đoan thân vương giờ khắc này chỉ cảm thấy vai mình bị búa nặng đập trúng, đau đến mức suýt nữa rên rỉ ra tiếng. Nhưng cho dù hắn ta có vô dụng đến mức nào, cũng muốn giữ thể diện, chỉ có thể chịu đựng.
"Được.... Được... Khi nào so một trận.” Hắn ta ứng phó nói.
Tiêu Hoài ừm một tiếng, giơ tay lên muốn vỗ vỗ vai hắn ta lần nữa, Đoan thân vương lập tức trốn sang một bên. Nói đùa, nếu lại vị hắn vỗ nữa, còn chẳng phải sẽ bị vỗ bay người sao.