Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 6-2
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:35:46
Lượt xem: 63
Thủy Lang cầm lấy cái đuôi con cá vàng nhỏ, không ngừng phồng má thổi hơi về phía con cá đù nhỏ màu vàng, thổi đến khi nguội bớt, khóe mắt cô liếc về mấy người đang phát tín hiệu Wifi… cô dừng lại một chút, không xoay qua chỗ khác, thay vào đó, quay mặt ra cửa bếp sau, cắn “rụm” một miếng, miếng thịt cá giòn bên ngoài, mềm bên trong lấp đầy toàn bộ vị giác.
Thịt cá béo, mềm, thơm ngon, thoang thoảng vị ngọt dịu dàng, vỏ ngoài lại giòn giòn, ngon đến mức khiến người ta phải rụng lông mày!
Tiếng nước bọt “Ùng ục ùng ục” không ngừng truyền ra từ phía sau, Thủy Lang ăn mấy miếng cá đù nhỏ màu vàng, đền đầu cá cũng không chừa lại, cuối cùng, cô cắn một miếng xương cá, đúng lúc cô đang định nhai “Cót ca cót két” cả xương cá, Chu Quang Hách đã ngăn lại: “Còn nhiều lắm, đợi lát nữa còn có cả hố chiên nữa.”
Thủy Lang mới dừng lại.
Xương cá vừa ném ra bên ngoài, một tín hiệu wifi thấp nhất từ phía sau xông ra, nhanh như chớp chặn lấy khúc xương cá sắp rơi vào thùng rác, lập tức cho vào miệng nhai rôm rốp.
“Tam Nha!” Hai đứa lớn hơn ở phía sau mặt đỏ bừng vội vàng đuổi theo, cô bé “chẹp chẹp” mấy tiếng ngon lành, trốn chỗ này trốn chỗ kia, nhất quyết không để hai chị gái giật lấy xương cá trong miệng.
Cuối cùng, một bàn tay to lớn giữ lấy đầu cô bé, dùng một con cá đù vàng nguyên vẹn thay thế cho xương cá.
Đôi bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của Tam Nha cầm lấy con cá vàng tẩm bột chiên vừa mới ra khỏi nồi, đôi mắt to như quả nho của cô bé dường như được phủ một lớp sương, vui vẻ đưa cho hai chị gái nhìn: “Thơm quá!”
Đại Nha và Nhị Nha cùng liếc nhìn Thủy Lang, sau đó lại cùng cúi đầu mắng em gái: “Mợ còn chưa được ăn!”
“Mợ ăn rồi!” Tam Nha đưa ra một cái tay nhỏ, dựng thẳng ngón trỏ đầy dầu mỡ và bẩn thỉu lên, chỉ vào xương cá trong thùng rác: Mợ vừa mới ăn xong.”
“Dù sao thì em cũng không được ăn!” Nhị Nha lấy con cá vàng nhỏ tẩm bột chiên khỏi tay em gái, sau đó mở lòng bàn tay đưa cho Thủy Lang, cẩn thận nói: “Mợ, mợ út... “
Thủy Lang nhìn Tam Nha chu cái miệng nhỏ lên, những giọt sương lăn ra từ trái nho: “Con cá này bị bàn tay đầy bùn của các cháu cầm rồi, ngoài cháu ra, không ai dám ăn đâu.”
Nhị Nha lén liếc nhìn con cá tẩm bột chiên nhỏ trong tay mà cô bé chưa từng ăn bao giờ, con cá chiên vàng óng, giòn tan, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, cô bé không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Cô bé muốn nói, mình dám ăn, còn là rất muốn ăn.
Chị cả cũng dám ăn.
Mẹ cũng dám ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-6-2.html.]
Nhưng...
“Mợ ơi, mợ không muốn ăn sao?”
“Mợ không muốn ăn, cháu ăn đi.” Chu Quang Hách lại gắp một con khác đưa cho Tam Nha, “Đừng khóc nữa, lấy xà phòng rửa tay rồi ăn đi.”
Nhị Nha không dám tin, vui như bay lên trời nhìn con cá tẩm bột chiên nhỏ trong tay, ngẩng đầu liếc nhìn Thủy Lang một chút, thấy cô quay đầu nhìn chằm chằm vào giá đỗ trong chậu, cô bé lập tức hiểu ra mợ có ý gì, trên mặt cô bé nở một nụ cười rạng rỡ, nhanh chân chạy vào phòng sau, đưa con cá tới trước mặt mẹ, mời mẹ ăn.
Khoé mắt Thủy Lang để ý đến động tĩnh bên kia, quay đầu lại nhìn thấy Đại Nha đang dựa vào tường, khuôn mặt gầy đến xương cốt đều lồi ra: “Mọi người đều có, cháu cũng đến lấy một con đi.”
Đại Nha lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin giống như Nhị Nha vừa rồi, sau đó lập tức lắc đầu: “Cháu... cháu không đói…”
“Cầm lấy đi.” Chu Quang Hách gắp một con cá đưa cho Đại Nha: “Cậu hai không giống cậu cả.”
Ánh mắt Đại Nha vẫn dừng lại trên khuôn mặt Thủy Lang, sau khi quan sát kỹ, phát hiện thực sự cô không có chút miễn cưỡng nào, hay có “âm mưu” chờ mình ăn xong sẽ lại kiếm cớ gây chuyện, trong lòng hiểu ra mợ hai thực sự khác, kinh ngạc nhận lấy con cá tẩm bột chiên nhỏ mà cậu hai đưa cho.
Cá tẩm bột chiên vàng giòn, có chút hơi nóng bốc ra, mùi thơm từng đợt xộc vào mũi.
Đại Nha đã lớn như vậy cũng chưa bao giờ ăn cá thế này.
Vừa rồi cô bé bị mùi hương hấp dẫn, không tự chủ được mà bước tới, nhìn thấy con cá nhỏ còn được bọc trong bột lòng trắng trứng.
Ở nông thôn bọn họ cho tới bây giờ chưa từng một mì trắng trộn trứng gà, chỉ mới được nếm thử một lần ở thành phố trong nhà bà cố, mùi vị thơm ngon khiến cô bé nằm mơ cũng nghĩ tới
Vừa rồi nhìn thấy một giỏ cá sống, trong lòng thậm chí còn dâng lên cảm giác, muốn đem cá sống bọc bột mì trứng gà nuốt xuống.
Mặc dù cậu hai đã mua đồ ăn, mặc dù cô bé biết rằng cậu hai rất tốt với bọn họ nhưng trong lòng Đại Nha không chắc chắn rốt cuộc hôm nay bọn họ có thể được ăn hay không.
Cô bé vạn vạn lần không ngờ chẳng những mình được ăn, mà còn được ăn trước bữa cơm!
Đại Nha nghĩ đến lúc ở nông thôn chỉ có những đứa trẻ được cưng chiều nhất mới được ăn trước bữa cơm, cầm được bánh cao lương vẫn chưa ra khỏi nổi, đôi mắt cô bé lập tức nóng lên, trong lòng tràn đầy cảm động, lén liếc nhìn mợ hai của mình.