Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 6-3

Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:36:38
Lượt xem: 76

Mợ hai và mợ cả thực sự khác nhau!

 

Cũng không giống gia đình ông cậu bà cố!

 

“Rộp

 

Thịt cá đang bốc khói, cắn vào một cái vừa thơm vừa giòn, hai mắt Đại Nha mở to không chớp, gần như sững sờ, ngậm miệng lại để ngăn hương vị lại, sợ mình mở miệng ra, hương vị này sẽ biến mất, đến khi nóng đến mức không thể chịu đựng được nữa, mới vô thức mở miệng, một làn hơi trắng xóa từ trong miệng phun ra, xông vào lỗ mũi, tràn vào trong mắt, hai dòng nước mắt chảy ra, cô bé lập tức cúi đầu giơ tay áo lên lau đi, không muốn để người nhà nhìn thấy mình không có tiền đồ như vậy.

 

Nhưng món cá đù tẩm bột chiên vàng thực sự ăn quá ngon, chắc trách mợ đến xương cá cũng muốn ăn hết..

 

Xưa nay cô bé không bao giờ biết trên đời lại có món ăn ngon như vậy.

 

Trước kia mẹ luôn nhắc đến hạnh phúc, nhưng Đại Nha chưa bao giờ biết cảm giác đó là như thế nào.

 

Giờ phút này, cô bé đã biết rồi.

 

Một đĩa cá đù chiên vàng giòn, một đĩa cá hố chiên, một đĩa giá đỗ xào, mỗi người còn có một bát canh trứng và một bát cơm trắng óng ánh sáng long lanh.

 

Trong lòng ba cô bé đều thầm nghĩ, bọn họ vậy mà còn có thể được sống cuộc sống như thế này!

 

Thủy Lang chỉ chăm chú ăn, không có cách nào khác, đã ăn chay ba tháng cuối cùng cũng có thể ăn được chất tươi..

 

Ăn xong miếng cá hố chiên thơm ngon, gắp miếng cơm trắng dính đầy da cá cho vào miệng, cơm dẻo thơm, hạt nào hạt nấy tỏa ra mùi thơm, nhất là khi ăn kèm với da cá tẩm bột chiên giòn, khiến người ta không nhịn được lại ăn thêm mấy miếng.

 

Tục ngữ nói, từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa đến tiết kiệm là rất khó, đã từng sống ở thế kỷ hai mươi mốt, rất hiếm khi thiếu ăn thiếu mặc, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi đến vùng hoang dã phía Bắc vào những năm 1970, suýt chút nữa, suýt chút nữa khiến cô không thể chịu đựng nổi.

 

Chu Quang Hách đang định nói điều gì đó về bữa ăn đầu tiên vào nhà mới, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng kêu “Đinh đinh đang đang” trong mâm cơm.

 

Anh lại do dự một lúc, số cá chiên trên đĩa đã thiếu đi một nửa.

 

Chỉ có thể coi như thôi.

 

Anh bưng bát canh trứng nhỏ lên, húp một miếng rồi gia nhập đội ngũ ăn cơm.

 

 

Trước khi trời tối, Thủy Lang và Chu Quang Hách đi vào nhà nghỉ trên đường Phúc Mậu.

 

Buổi chiều, Chu Quang Hách đã cầm thư giới thiệu của cô, điền những thông tin liên quan đến chồng cô, đề nghị cô vào ở nhà nghỉ trước.

 

Thủy Lang nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

 

Đây là muốn qua sông cất cầu sao?

 

Vậy chẳng phải cô sẽ không thể ở lại thành phố sao?

 

“Chưa lấy được chứng nhận kết hôn mà đã sống chung một nhà, sẽ không tốt cho em.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-6-3.html.]

Cô  không ngờ Chu Quang Hách có thể nói như vậy, Thủy Lang cũng không để ý chuyện này, nhưng nếu có người trả tiền cho cô ở trong nhà nghỉ, cô vẫn sẽ rất vui vẻ.

 

Sau khi cửa phòng được mở ra, Chu Quang Hách cũng đi theo vào.

 

Thủy Lang lập tức cau mày, đề phòng nói: “Anh vào đây làm gì?”

 

Chu Quang Hách hơi giật mình, nhận ra cô đã hiểu lầm, vội vàng giơ tay nói: "Trong nhà có mấy mẹ con chị cả, không tiện nói chuyện, chúng ta có cần bàn bạc kỹ lại vấn đề liên quan tới chuyện kết hôn không?”

 

Thủy Lang chỉ vào cái ghế bên cạnh cửa sổ: “Anh ngồi bên kia đi.”

 

Chu Quang Hách nghe lời, đi tới, ngồi nghiêm chỉnh.

 

Nhìn thấy anh như vậy, vẻ mặt nghiêm túc của Thủy Lang cũng buông lỏng hơn một chút, chủ động nói: “Điều kiện kết hôn của anh là gì, em chẳng những đã nhìn ra mà còn giúp anh giải quyết, đúng không?"

 

Chu Quang Hách gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ Thủy Lang: “Cung nhờ có em thông minh nhanh nhẹn phi thường.”

 

Thủy Lang nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, lúm đồng tiền lộ ra nhàn nhạt.

 

Trong phòng nhà khách không có phòng tắm, muốn rửa tay thì phải vào nhà vệ sinh công cộng bên ngoài, cô đang định nói anh đợi mình một lúc thì người đàn ông đã đứng dậy, cầm chậu rửa mặt tráng men sau cánh cửa đi ra ngoài.

 

Đến lúc quay lại, anh lại bưng một cái chậu không đi vào, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thủy Lang, anh mở miệng nói: “Ở chỗ này không có xà phòng hay chất tẩy rửa, anh sợ em cảm thấy không vệ sinh, hay là em về nhà ở, anh sẽ ở chỗ này.”

 

“Được rồi, chúng ta nói chuyện trước đi.” Thủy Lang nói thẳng: “Khi nào chúng ta lấy được chứng nhận?”

 

“Sáng mai.” Chu Quang Hách đặt chậu rửa mặt lại chỗ cũ: “Anh đã đi xử lý hộ khẩu, nộp giấy xin cấp hôn thú của chúng ta, ngày mai là có thể tới cục dân chính nhận giấy chứng nhận.”

 

Thủy Lang thở phào nhẹ nhõm, mặc dù còn chưa nhận được chứng nhận nhưng khả năng ở lại thành phố gần như đã là tám mươi phần trăm, tối nay cô đã có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon: “Những chuyện khác, mặc dù hai chúng ta, anh cũng hiểu đấy, nhưng anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ không đối xử tệ với anh đau.”

 

Chu Quang Hách nghe xong ngẩn người, sau đó chỉ cười không nói gì.

 

“Được rồi, anh về đi.” Thủy Lang chỉ vào cửa phòng: “Sáng mai gặp lại.”

 

Chu Quang Hách nhìn quanh phòng nghỉ một vòng, xác định không có vấn đề gì về an toàn, lại móc ví lấy ra hai tấm phiếu tắm: “Ở chỗ này không có xà phòng, em không thể tắm rửa, hay là...”

 

Thủy Lang thuận theo ánh mắt anh sờ sờ lên tóc mình, sau đó cầm cổ áo lên ngửi ngửi mùi, cô đã tắm rửa rồi mới lên tàu, mặc dù đã ngồi trên tàu mấy ngày mấy đêm nhưng từ vùng hoang dã phương Bắc một đường tới đây, nhiệt độ không khí luôn ở mức âm độ, không đến mức trên người có mùi lạ chứ?

 

“Không phải.” Chu Quang Hách thấy cô hiểu lầm, giải thích: “Anh chỉ sợ em cảm thấy không thoải mái.”

 

Thủy Lang cầm lấy phiếu tắm, đúng là trên người không được thoải mái: “Được rồi, anh về đi.”

 

Chu Quang Hách vẫn không rời đi, lấy ra thêm hai tờ tiền giấy và hai tấm phiếu đại đoàn kết: “Đây là phiếu xà phòng, nhà vệ sinh quốc doanh bán xà phòng mới.”

 

Thủy Lang nhận lấy phiếu và tiền, anh đã đưa tiền thì cô sẽ không khách sáo, lúc đó mẹ cô đã gửi qua đó một rương vàng thỏi.

 

“Còn có cái này, là thư giới thiệu, tối nay sẽ không có người tới kiểm tra, em phải cất đi, sáng mai đừng quên mang theo.” Buổi chiều Chu Quang Hách đã điền xong thư giới thiệu, mãi cho đến khi tới quầy lễ tân nhà nghĩ thuê phòng, đều là anh cầm.

 

Thủy Lang cầm lấy thì thấy tên chồng là Chu Quang Hách.

 

Đọc đi đọc lại hai lần, thấy ba chữ này đều đúng, lập tức nhìn về phía người đàn ông đối diện với vẻ mặt đầy khó hiểu...

Loading...