Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:56:38
Lượt xem: 210
“Ngao Ngao mau bổ sung dị năng đi.”
Kiều Nghệ không từ chối, móng vuốt cô đè lên lòng bàn tay của Người đẹp ốm yếu, từ từ hấp thụ năng lượng từ tinh hạch.
Đường Vũ ở cách đó không xa, nhìn thấy một màn này thì con ngươi rung động vì kinh ngạc.
4, tinh hạch cấp 4!
Thẩm Chi Hủ vậy mà lại cho hổ trắng nhỏ hấp thụ tinh hạch cấp 4!
“Đường Vũ, cô đang nhìn cái gì vậy?”
Đứng ở bên cạnh Đường Vũ là một người đàn ông hơi mập, anh ta thuận thế nhìn sang, thấy cô đang nhìn Thẩm Chi Hủ, giọng điệu có hơi chua xót.
“Cô đừng nhìn nữa, người ta không nhận ra cô đâu.”
“Ngô Thụy Hoa, anh không nói thì người khác cũng không bảo anh câm đâu!” Đường Vũ bị anh ta nói như vậy thì vẻ mặt có hơi khó coi, khẽ quát lên.
Ngô Thụy Hoa mím môi, anh ta thích Đường Vũ từ rất lâu rồi, ngoài sáng trong tối không ngừng theo đuổi cô ấy. Khoảng thời gian trước thái độ của cô ấy với anh ta đã buông lỏng hơn, thì bọn họ lại gặp Thẩm Chi Hủ, thái độ của cô ấy đối với anh ta lại trở về như lúc ban đầu.
Anh ta có thể nhìn ra được Đường Vũ thích Thẩm Chi Hủ, cho nên mới không thèm để ý đến anh ta.
“Tôi nói không đúng sao? Anh ta đâu có muốn ôn lại chuyện cũ với cô!” Ngô Thụy Hoa khẽ hừ một tiếng: “Có lẽ hai người cũng chả có tình cảm xưa gì cả.”
Vẻ mặt Đường Vũ vô cùng khó coi, cô ấy không muốn nói thêm một câu nào với Ngô Thụy Hoa nữa, nhanh chóng đi về phía Thẩm Chi Hủ.
“Ngao Ngao, em cảm thấy thế nào rồi?”
Sau khi hấp thụ xong một quả tinh hạch cấp 4, Kiều Nghệ cảm thấy mình dường như muốn đột phá, cô từ từ nhắm mắt lại cảm nhận dị năng ở bên trong cơ thể mình. Hết đợt dị năng này đến đợt dị năng khác không ngừng va chạm ở bên trong cơ thể Kiều Nghệ, năng lượng tràn ra ngoài đều bị Thẩm Chi Hủ dùng lực không gian vây lại, không để cho người ngoài phát hiện.
“Thẩm…”
Đường Vũ vừa mới đi tới gần Thẩm Chi Hủ, cô ấy đang muốn gọi anh, thì anh đang ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng như bằng đã chặn những lời nói còn sót lại của cô ấy.
Ầm
Kiều Nghệ nhắm hai mắt lai, cô loáng thoáng nghe được âm thanh thứ gì đó vỡ ra, sau đó dị năng trong cơ thể cô chớp mắt trở nên dồi dào, khiến cổ họng cô phát ra tiếng ừng ực vì thoải mái.
“Chúc mừng em.”
Thẩm Chi Hủ biết hổ trắng nhỏ đã thăng cấp thành công, cho nên cũng thu hồi lực không gian của mình, cười nói vui vẻ với cô.
Nụ cười của Thẩm Chi Hủ khiến Đường Vũ luống cuống, cô ngây ngốc nhìn anh, hai má đột nhiên ửng đỏ.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu tôi thăng cấp rồi!
Kiều Nghệ mở mắt ra, kêu gầm gừ rồi rúc vào n.g.ự.c của người đẹp yếu cọ lung tung. Sau khi cọ xong, cô nghĩ tới hổ mẹ, lại chui ra khỏi n.g.ự.c Người đẹp ốm yếu, tung tăng đi tới trước mặt hổ mẹ, gầm gừ chia sẻ niềm vui thăng cấp với mẹ của mình.
Hổ mẹ nhìn hổ con đầy cưng chiều, chiếc lưỡi dày nghiêm túc l.i.ế.m đầu hổ con, dường như đang chúc mừng con mình.
"Thẩm Chi Hủ..." Đường Vũ khẽ gọi anh.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy giọng nói của Đường Vũ, nụ cười không thay đổi, ánh mắt vẫn đặt ở trên người hổ trắng nhỏ: “Có chuyện gì sao?”
“Sau khi rời khỏi kho lương thực… Cậu có dự tính gì không?” Đường Vũ do dự hồi lâu cuối cùng cũng hỏi.
“Chuyện này không liên quan tới cô.”
Sao lại không có liên quan chứ!
Đường Vũ suýt chút nữa đã bật thốt lên những lời này, nhưng đã nhanh chóng nuốt ngược trở lại.
“Cậu không trở về căn cứ Hoài Long sao?”
Thẩm Chi Hủ không trả lời.
Đường Vũ cắn môi, cảm thấy đau lòng vì thái độ lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ.
“Tiểu Vũ.”
Đường Vũ nghe thấy tiếng gọi của Lâm Tiêu Uyển, lưu luyến liếc mắt nhìn Thẩm Chi Hủ vài lần rồi mới mất mát rời đi.
Niềm vui thăng cấp của Kiều Nghệ vừa qua, cô đã phát hiện ra cây non mini cũng đã học được hành động moi tinh hạch của người khác, nó vươn những cành cây lớn cắm vào đầu con chuột biến dị, lấy tinh hạch ra khỏi con chuột biến dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-170.html.]
Ồ…
Kiều Nghệ ghét bỏ lùi về phía sau mấy bước, vội vàng nói với Người đẹp ốm yếu.
“Gào” Người đẹp ốm yếu, Tiểu Thụ Miêu thật sự không sạch sẽ chút nào, đợi một lát nữa anh nhớ tắm cho nó nhé!
Thẩm Chi Hủ nhìn theo ánh mắt của hổ trắng nhỏ, thấy cây non mini can đảm moi tinh hạch như vậy, anh không cần suy nghĩ cũng biết cô đang ghét bỏ cái gì.
“Ngao Ngao, em thật là thích sạch sẽ.” Thẩm Chi Hủ chạm vào mũi của hổ trắng nhỏ.
“Grừ grừ” Anh đừng chỉ lo nói tôi, Người đẹp ốm yếu, không phải anh cũng thích sạch sẽ à?
Kiều Nghệ liếc nhìn Người đẹp ốm yếu, biểu cảm có hơi khinh thường.
Thẩm Chi Hủ khẽ cười, không trả lời.
Cây non mini thở hổn hà hổn hển, nó đã moi được rất nhiều tinh hạch ở dưới đất, ngay lúc nó đang thỏa mãn thì có một bàn tay không hề lưu tình cầm lấy chậu hoa tinh hạch của nó đi. Nó đang chuẩn bị nổi giận, nhưng khi nhìn thấy người đó thì đột nhiên cảm thấy sợ hãi
Thẩm Chi Hủ đếm tinh hạch, năm sáu chục viên, đủ để Tiểu Thụ Miêu dùng trong một thời gian.
Anh nghĩ như vậy, sau khi trả lại chậu hoa cho cây non mini thì nói: “Mi moi thêm một ít tinh hạch nữa đi.”
Cây non mini: ?
Như vậy là có ý gì?
Cây non mini không hiểu tại sao mình lại phải moi thêm tinh hạch nữa, nhưng ở dưới uy quyền của anh, nó không thể làm gì khác hơn ngoài việc khuất phục.
Cũng bởi vì có cây non mini mà hai tay của Thẩm Chi Hủ đã được giải phóng, anh không cần khổ cực moi tìm tinh hạch nữa.
Anh nhìn thấy cây non mini đang chăm chỉ moi tinh hạch, đột nhiên cảm thấy nuôi được một cây thực vật biến dị cũng rất có ích nhỉ?
***
“Lương thực ở bên trong kho hàng hết rồi.”
Sau khi Lý Văn Bân kiểm tra tình hình bên trong kho hàng, vẻ mặt trở nên nặng nề.
“Không có một tí lương thực nào sao?” Dương Bội Doanh vẫn tiếp tục hỏi.
Lý Văn Bân lắc đầu.
“Ngẫm ra thì cũng bình thường.” Lư Thu Lãng, người chủ động tham gia cuộc chiến lần này nói: “Chuột biến dị ở đây ít nhất cũng phải bảy tám trăm con, cộng thêm với những con mà mọi người tiêu diệt trước đây nữa, tổng cộng gần một ngàn con cũng không quá đâu nhỉ? Nhiều chuột biến dị như vậy, vừa to vừa béo, chắc chắn chúng nó đã ăn hết lương thực ở kho lương thực rồi.”
Lư Thu Lãng nói xong khẽ nhún vai.
Mặc dù Lý Tông Húc không quen biết Lư Thu Lãng, nhưng cũng đồng ý với ý kiến của anh ta.
Lương thực ở kho lương thực số 2 đã không còn, tiếp theo bọn họ phải đi đâu để thu thập thêm lương thực đây?
Lý Tông Húc âm thầm thở dài.
“Tiếp theo cô có kế hoạch gì không?” Lư Thu Lãng hỏi Trình Dao.
“Sao vậy, anh muốn hợp tác với chúng tôi?” Phù Nhã Vấn nhướng mày hỏi.
“Tôi cảm thấy mình đã biểu hiện đủ rõ ràng rồi.” Lư Thu Lãng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ không thèm để ý bọn họ đang nói gì, anh ngồi ở trên một chiếc ghế nhỏ nhìn hổ trắng nhỏ chơi đùa cùng với Đại Bạch.
Trình Dao nghe thấy vậy thì nhìn Lư Thu Lãng mấy lần.
Người này có dị năng hệ ăn mòn, khoảng một phần năm đám chuột biến dị là do một mình Lư Thu Lãng thắt cổ chết, sức chiến đấu rất mạnh, nếu như liên thủ với gã ta cũng là một lựa chọn tốt.
Trình Dao không tự kiêu tự đại đến mức cảm thấy bản thân có thể nuốt lương thực từ tất cả các kho lương thực khác của thành phố Hải Á, cho nên nàng phải liên thủ với Lư Thu Lãng và những người khác.
“Hợp tác ư? Tất nhiên ra được rồi, phân chia lương thực như thế nào?” Trình Dao lạnh giọng hỏi.
“Đương nhiên là ai có năng lực thì được nhiều rồi.” Lư Thư Lãng cười híp mắt, rõ ràng rất tin tưởng người dưới của mình.
“Người nào có năng lực thì được nhiều à? Như vậy thì không dễ chia đâu.” Trình Dao cười như không cười.
“Vậy cô định phân chia như thế nào?” Lư Thu Lãng thu lại nụ cười trên mặt.
“Chia 8:2.”