Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:56:54
Lượt xem: 195
Lư Thu Lãng nở nụ cười tươi rói: “Đội trưởng Trình, có phải cô hơi quá đáng rồi không?”
“Quá đáng á? Có sao? Đội ngũ của chúng tôi nhiều, dĩ nhiên cũng phải được phân nhiều hơn chứ. Cho dù phân theo khả năng, thì chúng tôi cũng phải được phần nhiều hơn.” Trình Dao nhìn về phía Thẩm Chi Hủ mang ý ám chỉ.
Lần này, Lư Thư Lãng không có cách nào phản bác lại, ánh mắt gã ta lóe lên, cuối cùng cũng đồng ý.
Lâm Tiêu Uyển thấy vậy, cũng muốn chen một chân vào liên minh này, cho nên chủ động nói: “Đội trưởng Trình, cô thấy chúng tôi có được không?
Lâm Tiêu Uyển biết bản thân không bằng đám người Lư Thư Lãng nên nói bổ sung thêm: “Chúng tôi cũng không cần nhiều đâu, một phần nho nhỏ là được rồi.”
Kể ra một phần nhỏ của kho lương thực cũng khá nhiều, cũng đủ để bọn họ mang về căn cứ Bình An để báo cáo kết quả công tác rồi.
Trình Dao nghĩ ngợi một lát, vô thức nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, lại nhìn thấy anh đã kéo hổ trắng nhỏ đến trước mặt mình từ lúc nào, lúc này anh đang cầm lược nhàn nhã chải lông cho hổ trắng nhỏ, hoàn toàn không hề để ý tới tình hình ở bên này.
“Được rồi, tôi đồng ý.”
Lâm Tiêu Uyển vô cùng mừng rỡ, liên tục nói cảm ơn với Trình Dao.
Thẩm Chi Hủ ngước mắt nhìn bọn họ,m không còn hứng thú gì với kho lương thực nữa, vì thế nhẹ giọng hỏi: “Ngao Ngao, em có muốn chúng ta đi ra ngoài một lát không?”
Kiều Nghệ đang rất thoải mái khi được Người đẹp ốm yếu chải lông, đột nhiên nghe thấy anh nói như vậy thì giật b.ắ.n mình.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, anh muốn đi đâu?
“Ở trong không gian của tôi không có nhiều quần áo lắm, chúng ta đi tới xưởng may quần áo xem một chút được không?”
Kiều Nghệ cảm thấy Người đẹp ốm yếu nói quá nhiều, vội vàng gật đầu với anh.
“Grừ grừ” Được, được.
“Grừ grừ” Vậy chúng ta có nên nói với bọn họ không?
Kiều Nghệ liếc mắt nhìn về phía Trình Dao mấy lần.
Thẩm Chi Hủ biết ý của cô: “Khi nào trở về thì chúng ta nói sau.”
Được.
Kiều Nghệ chớp mắt mấy cái, tiếp tục hưởng thụ dịch vụ chải lông của Người đẹp ốm yếu.
Sau khi thu dọn tàn cục xong, cây non mini run rẩy đưa tinh hạch cho Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ nhíu mày, đầu tiên là đeo găng tay vào, sau đó mới cầm lấy tinh hạch mà cây non mini đưa.
“Mi làm tốt lắm.” Thẩm Chi hủ đưa phần tinh hạch thuộc về cây non mini cho nó.
Cây non mini vô cùng vui vẻ, thân hình to lớn thoáng cái biến nhỏ, khôi phục dáng vẻ là lướt tinh xảo, nó cắm sâu bộ rễ của mình vào chậu hoa chứa đầy tinh hạch, sung sướng tới mức lá cây đều rung rinh.
“Grừ grừ” Mau tắm cho nó đi!
Kiều Nghệ thúc giục.
Thẩm Chi Hủ lắc đầu, dưới cái nhìn chăm chú của hổ trắng nhỏ, cây non mini được tưới nước, được người khác lấy khăn tắm ra nghiêm túc lau chùi những chiếc lá giống như ngọc kia.
Cây non mini: “…”
Lá cây của cây non mini bị một người nào đó cầm lấy, nó không dám động đậy, ngoan ngoãn để cho người nào đó lau sạch người cho mình.
“Anh Thẩm, anh đang làm gì vậy?”Trần Khải Lương lại gần, tò mò hỏi.
“Nó bẩn quá, nên tôi đang tắm cho nó.”
Trần Khải Lượng bừng tỉnh, cậu ta nghĩ thầm trong đầu anh Thẩm quả là người thích sạch sẽ, cậu ta nhìn lại bản thân mình bẩn thỉu vì chiến đấu, thì lại lặng lẽ cách xa anh một chút.
“Sau này mi moi tinh hạch xong, thì nhớ tự tắm rửa sạch sẽ cho bản thân nhé!”
Thẩm Chi Hủ cũng không muốn mỗi lần mình lại phải tắm rửa cho cây non mini, cho nên sau khi tắm rửa sạch sẽ cho nó xong thì để lại những lời này.
Cây non mini: ?
Nó không hiểu, nhưng nó vẫn nhớ kỹ.
Chỉ cần người nào đó không nhìn nó với ánh mắt đằng đằng sát khí, nó vẫn còn được cầm tinh hạch thì muốn nó làm gì cũng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-171.html.]
“Grừ grừ” Tiểu Thụ Miêu có thể tự làm sạch bản thân được sao?
Kiều Nghệ nhìn cây non mini với vẻ nghi hoặc.
“Đừng nhìn nữa, chúng ta quay về xe thôi.” Thẩm Chi Hủ không cho hổ trắng nhỏ nhìn Tiểu Thụ Miêu nữa, quay đầu nói như vậy với cô.
“Grừ grừ” tôi biết rồi, Người đẹp ốm yếu mau bỏ tôi xuống đi.
Thẩm Chi Hủ buông lỏng tay ra, hổ trắng nhỏ và hổ trắng lớn chạy trở về xe, cây non mini cũng tự giác nhấc chậu hoa của mình lên rồi lạch bạch chạy thay sau hai mẹ con bọn họ.
Trên đường trở về, Thẩm Chi Hủ có nói chuyện tiếp đó sẽ không hành động cùng với bọn họ nữa, Trình Dao kinh ngạc suýt chút nữa đã chất vấn anh tại sao, nhưng cuối cùng lý trí trỗi dậy làm nàng nhịn xuống không hỏi nữa.
Sau khi nói sẽ tập hợp ở khu nhà vào hai ngày sau, giọng nói của Trình Dao biến mất ở bên trong bộ đàm.
Cao Hoằng Khải ngồi ở vị trí ghế lái cũng không dám thở mạnh, nhưng anh ta thật sự rất tò mò, thử dò hỏi: “Anh Thẩm, tại sao anh không cùng đi tới kho lương thực với chúng tôi? Không phải có càng nhiều lương thực càng tốt sao?”
Thẩm Chi Hủ đồng ý với những gì mà Cao Hoằng Khải nói, nhưng cũng không thể thiếu quần áo được, hơn nữa anh cũng không muốn tham dự vào việc bố trí của Trình Dao. Có nhiều người hơn lại khiến anh cảm thấy phiền phức và nhàm chán, chẳng thà tự mình mang theo đám hổ trắng nhỏ đi thu thập.
“Anh Thẩm?”
Cao Hoằng Khải đợi một lúc lâu không thấy Thẩm Chi Hủ trả lời thì khẽ gọi anh.
“Đám Ngao Ngao vẫn chưa đi dạo ở thành phố Hải Á, vì thế mấy ngày này tôi sẽ mang bọn chúng đi dạo một chút.“
Cao Hoằng Khải: “…”
Chỉ vì một lý do đơn giản như vậy?
Cao Hoằng Khải cảm thấy tê dại, muốn thuyết phục anh nhưng lại nghe thấy Thẩm Chi Hủ bổ sung thêm một câu.
“Bọn anh đông người, quá yếu, sẽ kéo chân sau của bọn tôi.”
Cao Hoằng Khải không nói thành lời, cảm thấy như bị b.ắ.n một phát đạn vào đầu gối.
Hay lắm, là bọn họ không xứng.
(Cao Hoằng Khải: Một phát trúng hồng tâm! Khải đao đớn, Khải gục ngã, Khải bùn mà Khải không dám ý kiến!) ಥ ̯ ಥ
Kiều Nghệ ngồi ở bên trong xe, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, l.i.ế.m lông ở xung quanh miệng, cảm thấy Người đẹp ốm yếu thật sự độc miệng. Nhưng không hiểu sao đột nhiên cô lại rất thích Người đẹp ốm yếu mỏ hỗn như này.
Kiều Nghệ vui vẻ lộn mèo ở trên người hổ mẹ, hổ mẹ hiền lành nhìn hổ con, đợi khi cô lăn lộn mệt mỏi thì mới kéo đến trước người mình, dùng chiếc lưỡi dày chải chuốt những chiếc lông lộn xộn.
Cây non mini tò mò nhìn bọn họ, nó cảm thấy thú vị nên cũng muốn vươn cành ra đụng vào hổ trắng lớn, nhưng dưới cái nhìn sắc bén của hổ trắng lớn cây non mini lúng túng run rẩy thu cành của mình về.
Hổ mẹ của người nào đó đáng sợ quá, vẫn là hổ trắng nhỏ đáng yêu dễ bắt nạt hơn.
(Thẩm Chi Hủ: Mày chắc chưa?
Tiểu Thụ Miêu: Ủa dzì dzợ? Ai biết dzì đâu!) (〃ノωノ)
***
Thời gian hai ngày không đủ để Thẩm Chi Hủ dẫn theo bọn hổ trắng nhỏ đi khắp nơi trong thành phố Hải Á, nhưng nơi cần tới vẫn phải tới.
Có thể nói thu hoạch lần này rất tốt, không biết trời xui đất khiến thế nào mà bọn họ lại đi tới vùng ngoại ô của thành phố Hải Á, trước tận thế nơi đó là nhà kho của trung tâm thương mại, bên trong vẫn còn chứa rất nhiều hàng tồn kho chưa bị doanh nghiệp xử lý, chủng loại đa dạng. Tất cả đều bị Thẩm Chi Hủ thu vào trong không gian.
Mỗi lần nhìn thấy anh nhẹ nhàng thu thập vật tư, Kiều Nghệ đều không nhịn được mà thở dài, lần này, cô không nhịn được nữa, cào vào đùi Người đẹp ốm yếu kêu grừ grừ như muốn hỏi.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, rốt cuộc không gian của anh rộng cỡ nào dzợ?
“Sao vậy Ngao Ngao?”
Kiều Nghệ buông chân Người đẹp ốm yếu ra, khua khua tay vài cái.
“Grừ grừ” Không gian á! Không gian của anh rộng bao nhiêu vậy!
Bây giờ Thẩm Chi Hủ mới hiểu ý của hổ trắng nhỏ, khẽ vuốt cằm cân nhắc một lúc rồi nói.
“Không gian của tôi rất lớn.”
“Grừ Grừ” Rất lớn là bao nhiêu?
Dị năng không gian của Thẩm Chi Hủ cũng theo anh “sống lại” trở về, nhưng những đồ vật trước kia thì không còn nữa, cho nên trong không gian trống rỗng. Hiện giờ những vật tư thu thập được chỉ chiếm một phần ba không gian của anh, nếu tiến độ dung hợp của anh được đẩy mạnh thì diện tích không gian sẽ mở rộng hơn nữa.