Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 315

Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:47:38
Lượt xem: 172

Lời còn chưa nói hết, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Hạo Nguyên, hung hăng giáng một cú đ.ấ.m xuống. Cậu ta bị đánh đến choáng váng, m.á.u tươi ấm áp văng lên mặt Tưởng Văn Sinh. Con ngươi ông ta co rụt lại, lập tức định ngăn cản Thẩm Chi Hủ đột nhiên ra tay lại.

Có điều động tác của Sở Thiên rất nhanh, đứng chặn trước mặt ông ta.

“Quý ông này, tôi khuyên ông đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Cho dù Kiều Nghệ không phải là người mà là một động vật biến dị, nhưng Sở Thiên vẫn coi cô là em gái của mình. Giờ đây thấy Đường Hạo Nguyên giở giọng điệu dâm tà, gã phẫn nộ đến mức ước gì Thẩm Chi Hủ đánh c.h.ế.t cậu ta đi!

Thẩm Chi Hủ gần như dùng hết toàn bộ sức lực, từng cú đ.ấ.m nện vào mặt cậu ta, hai mắt đen nhánh của anh nồng nặc sát khí.

Lần đầu tiên, khi thấy tên này nhìn chòng chọc vào Ngao Ngao bằng đôi mắt kia đã khiến anh không thể kiềm chế bản thân muốn móc chúng ra, không ngờ tên nhãi này lại không có não, lại tự tìm đến cửa!

Thật không hổ là đứa con trai do mụ đàn bà Chung Tâm Di kia dạy dỗ, vừa ngu xuẩn lại hư hỏng!

“Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Cậu Hủ đừng đánh nữa!”

Tuy rằng Tưởng Văn Sinh là dị năng giả hệ kim cấp 6, nhưng dị năng của ông ta hầu như đều dựa vào tinh hạch để thăng cấp. Ông ta không muốn đối đầu với Sở Thiên hệ ăn mòn, vào lúc này vừa gấp gáp vừa tức giận, chỉ có thể lên tiếng ngăn cản.

“Cậu Hủ, đừng đánh nữa mà! Như vậy cậu không dễ ăn nói với cha cậu đâu!”

“Cha ư? Ha ha, tôi không có cha!”

Năm đó khi Đường Thế Hằng bỏ rơi vợ con, ngày anh đổi thành họ Thẩm kia, Thẩm Chi Hủ anh chưa từng có cha!

Tưởng Văn Sinh không ngờ đối phương còn hận Đường Thế Hằng, vành mắt nứt ra nhìn Thẩm Chi Hủ cứng rắn đánh Đường Hạo Nguyên thành đầu heo, hơi thở yếu ớt ngã xuống đất.

“Đừng đánh nữa! Sắp c.h.ế.t người rồi, sắp c.h.ế.t người rồi!”

Sở Thiên l.i.ế.m liếm môi, mỉm cười: “Quý ông, thứ không thiếu nhất trong tận thế này chính là mạng người đó, hiểu chưa?”

Dám ngấp nghé Kiều Nghệ và hổ trắng lớn à, thằng nhóc này chuẩn bị tinh thần bị đánh đến c.h.ế.t đi!

Giờ phút này, Tưởng Văn Sinh hết sức hối hận đã dẫn Đường Hạo Nguyên đến đây, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta bị đánh.

Cũng may Thẩm Chi Hủ không đánh c.h.ế.t người, sau khi đánh cho đối phương chỉ còn thoi thóp, anh ngồi dậy, nở một nụ cười khát máu.

“Quay về nói cho ông ta, đừng làm phiền tôi.” Thẩm Chi Hủ dừng một chút: “Còn tên vô dụng này nữa, nếu như nó vẫn còn một vài suy nghĩ không nên có, sẽ không đơn giản là bị đánh như vậy thôi đâu!”

Giọng điệu của anh hàm chứa một tia sát ý khiến Tưởng Văn Sinh hãi hùng không thôi, vội vàng cõng Đường Hạo Nguyên chỉ còn lại một hơi lên, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

“Cái này không giống anh.” Sở Thiên vừa nhìn bọn họ rời đi, vừa mở miệng.

Gã còn tưởng rằng Thẩm Chi Hủ sẽ đánh c.h.ế.t Đường Hạo Nguyên cơ đấy.

Thẩm Chi Hủ cười nhạt, cũng không trả lời.

Anh cố tình không đánh c.h.ế.t là muốn để cho mụ đàn bà kia nhìn thấy, con trai mình bị đánh thành như vậy thì bà ta sẽ có phản ứng như thế nào.

Nghĩ đến đây, đôi mắt anh híp lại, che giấu màu đỏ tươi ở sâu trong con ngươi.

“Anh không sợ bị trả thù hả?”

“Nếu như bọn họ có mạng mà nói.”

Sở Thiên nghe thấy thế, bèn móc một bao t.h.u.ố.c lá từ trong túi ra, hiếm có đưa cho anh một điếu.

“Hút một điếu không?”

Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn, sau đó xua tay.

“Không đâu, khứu giác của Ngao Ngao rất nhạy bén, e rằng không thích mùi thuốc lá.”

Sở Thiên sửng sốt một hồi, điếu thuốc vốn đã ngậm trong miệng bị gã lẳng lặng lấy xuống, bỏ lại vào bao.

Được rồi, gã cũng không hút.

(Sở Thiên cuồng em gái online! ≧◔◡◔≦)

Lúc Kiều Nghệ mang hổ mẹ xuống lầu, chỉ thấy Người đẹp ốm yếu và Sở Thiên đang đứng cùng nhau, bầu không khí trông có vẻ rất hòa thuận.

Cô có chút ngạc nhiên, bước nhanh tới, chỉ là còn chưa kịp đến gần đã đánh hơi được mùi m.á.u tanh. Ánh mắt cô xem xét xung quanh, phát hiện trên sàn nhà có vết m.á.u đỏ thẫm còn chưa khô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-315.html.]

“Hả? Đã xảy ra chuyện gì à?”

Thẩm Chi Hủ liếc thấy Kiều Nghệ nhìn về phía này, vừa rồi anh mới đánh người, vội vàng giấu bàn tay chưa kịp lau rửa sạch sẽ ra sau lưng.

Dù cho là như vậy, động tác của anh vẫn chậm một bước, cho nên bị Kiều Nghệ tinh mắt phát hiện. Trong lòng cô giật mình, sải bước nhanh chóng đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu, không cho phép anh từ chối mà kéo tay phải bị đối phương giấu sau lưng ra.

Sau đó, cô nhìn thấy mu bàn tay anh lấm tấm vết m.á.u đỏ tươi, chỗ xương ngón tay còn bị rách da, có tia m.á.u rỉ ra.

Con ngươi Kiều Nghệ co rụt lại, đôi môi hồng hào không khỏi mím chặt.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô vừa hỏi, tầm mắt sắc bén của cô lướt qua hai người tại chỗ. Ánh nhìn khí thế này khiến hai người Thẩm Chi Hủ không khỏi ưỡn thẳng sống lưng: “Chẳng lẽ hai người đánh nhau đấy à?”

Nhắc mới nhớ, lúc ở trong phòng, cô có nghe thấy tiếng hét thảm thiết, nhưng trừ tay của Người đẹp ốm yếu bị thương ra, Sở Thiên có vẻ chẳng sao cả, không giống như hai người bọn họ ra tay ở phòng khách.

“Không phải, không phải đâu.” Sở Thiên sợ bị Kiều Nghệ hiểu lầm, vội vàng xua xua tay: “Chẳng qua là có một tên không có mắt tìm đến cửa thôi.”

Cô nhướng mày lên, tầm nhìn rơi vào vết m.á.u dưới mặt đất: “Cho nên m.á.u này là của tên không có mắt kia ư?”

“Ừm.”

“Vậy người ra tay đánh tên đó là Người đẹp ốm yếu anh sao?” Lúc thốt ra lời này, trong lòng Kiều Nghệ rất kinh ngạc. Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, anh vẫn luôn là đóa hoa trên núi cao, toàn thân lạnh lùng, rất hiếm khi có người thấy tâm trạng anh không ổn định.

Nhưng lúc này đây, đối phương lại ra tay đánh người, có vẻ còn đánh rất tàn nhẫn, sao điều này không làm cho cô giật mình được: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy hả?”

Sở Thiên cho rằng đây là chuyện riêng của Thẩm Chi Hủ, bản thân không tiện mở miệng, vì thế giả vờ như nhớ ra điều gì đó, a lên một tiếng: “Anh đột nhiên nhớ ra có việc chưa làm, anh ra ngoài trước đây.”

Dứt lời, gã vội vã ra khỏi biệt thự.

Kiều Nghệ: “...”

Cái cớ này thật sự rất qua loa lấy lệ.

“Hộp thuốc.” Cô liếc nhìn người nào đó.

Thẩm Chi Hủ thấy thế, lặng lẽ lấy hộp thuốc từ trong không gian ra: “Không có vấn đề gì lớn đâu, qua mấy ngày là khỏe thôi.”

“Chậc, anh ngược lại đã nhắc nhở tôi nha, hiện tại chúng ta cũng có dị năng giả hệ trị liệu rồi. Bây giờ anh hãy cùng tôi đi tìm Trần Tống, chữa lành bàn tay này.”

“Chưa đến nỗi đó chứ...?”

Chẳng qua, khi đối mặt với ánh mắt không cho người khác xen mồm vào của hổ trắng nhỏ, âm thanh của Thẩm Chi Hủ từ từ nhỏ dần. Anh nhận ra bản thân lại sợ Kiều Nghệ tức giận, đầu lưỡi không nhịn được chống lên vòm họng.

Cảm giác này quả thực rất hiếm lạ, có điều anh không ghét nó.

Cô dẫn Người đẹp ốm yếu đi tìm Trần Tống.

Sau khi biết được ý muốn của hai người, Trần Tống có cảm giác như bị cưỡng ép nhét cơm chó vào miệng, vội vàng chữa khỏi vết thương trên tay Thẩm Chi Hủ xong thì lập tức đuổi bọn họ ra khỏi phòng.

(Trần Tống: Chó độc thân tủi thân bật khóc!)

Kiều Nghệ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể trợn mắt nhìn người nào đó đang cười khẽ ở bên cạnh.

“Tôi đã nói không đến nỗi rồi.” Thẩm Chi Hủ nhún vai.

Cô hừ nhẹ một tiếng, kéo người vào trong phòng mình.

“Nói đi, lúc tôi không có mặt đã xảy ra chuyện gì?”

Kiều Nghệ rất tò mò, đến cùng cái tên không có mắt kia đã làm gì mà khiến Người đẹp ốm yếu nổi giận đến mức đánh người. Nói cho cùng cô quen biết anh lâu như vậy rồi, lại thật sự chưa từng nhìn thấy Người đẹp ốm yếu sử dụng nắm đấm.

“Em còn nhớ người đàn ông trẻ tuổi mình gặp phải ở khu B lần trước không?”

“Tất nhiên là nhớ.”

Người đó mắng hổ mẹ là súc sinh, khiến cô rất phẫn nộ mà!

“Anh đột nhiên nhắc chuyện này làm gì? Chẳng lẽ tên không có mắt vừa rồi chính là anh ta?”

“Không sai, người đàn ông đó tên Đường Hạo Nguyên.” Đôi mắt của Thẩm Chi Hủ u ám hơn mấy phần: “Nó là em trai cùng cha khác mẹ của tôi.”

“Khụ, khụ khụ...” Kiều Nghệ bị sặc bởi nước miếng của mình: “Gì, gì cơ?”

Loading...