Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 316
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:47:55
Lượt xem: 181
Vào lúc này, cô bất chợt nhớ lại mặt mũi của Đường Hạo Nguyên. Cô đã nói sao khuôn mặt của người kia khiến bản thân cảm thấy quen thuộc, thì ra là vầng trán của đối phương có chút giống với Người đẹp ốm yếu.
“Anh ta đến đây làm gì?” Cô hỏi tiếp.
“Ngày đó, bên cạnh Đường Hạo Nguyên có một người trung niên, ông ta tên là Tưởng Văn Sinh, là thân tín của Đường Thế Hằng. Hôm đó, ông ta chắc hẳn đã nhận ra tôi, vì thế hôm nay đến cửa tìm tôi, bảo tôi đi gặp mặt Đường Thế Hằng.”
Từ đầu đến cuối, Thẩm Chi Hủ liên tục gọi tên đầy đủ của người này, bởi vì ở trong mắt anh, cha mình đã c.h.ế.t từ lâu, c.h.ế.t vào ngày ông ta bỏ rơi vợ con kia rồi. Hiện tại, Đường Thế Hằng chỉ là cha của một mình Đường Hạo Nguyên, hoàn toàn không chút quan hệ nào với anh.
Giọng nói của anh nhàn nhạt, mơ hồ còn lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Kiều Nghệ đoán người tên Đường Thế Hằng kia hẳn là cha của Người đẹp ốm yếu, còn về việc tại sao anh không phải họ Đường mà là họ Thẩm, trong chuyện này chắc chắn có một câu chuyện ngoắt ngoéo hơn.
“Người đẹp ốm yếu à...”
Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh.
Thẩm Chi Hủ chỉ cảm thấy mu bàn tay ấm áp, kèm theo đó trái tim cũng trở nên ấm áp theo, kế đó anh kể lại chuyện vừa xảy ra cho hổ trắng nhỏ nghe.
Kiều Nghệ nghe xong, giận dữ đến mức mắt cũng đỏ lên.
“Tên chó má này đúng là dám nói! Còn muốn ăn mama của tôi, tức c.h.ế.t tôi rồi!”
Hổ mẹ ở bên cạnh cũng nghe thấy, hiếm khi nổi khùng xù lông lên, hung ác trách móc, lộ ra hàm răng sắc bén.
Thẩm Chi Hủ thấy hai mẹ con một lớn một nhỏ đều xù lông, vội vàng kéo cô ôm vào lòng an ủi.
“Đừng giận đừng giận nữa, tôi đã đánh nó rồi.”
Anh gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực, anh tính toán, hàm răng của Đường Hạo Nguyên có lẽ đã bị mình đánh gãy hai phần ba.
Khóe môi anh nhếch lên một độ cong lạnh như băng.
Kiều Nghệ quả thật đã bình tĩnh lại, nhưng rất nhanh cô lại lo lắng: “Thấy anh ta phách lối như thế, Đường Thế Hằng hẳn rất có địa vị ở căn cứ Đông Nam, anh ta có trả thù chúng ta hay không?”
“Trả thù thì chắc chắn sẽ có.”
“... Ơ?”
“Đến lúc đó để bọn họ chỉ có đến mà không có về.”
Trái tim treo cao của cô dần dần hạ xuống.
Lúc này đây, Thẩm Chi Hủ lại nói: “Ngao Ngao có muốn biết chuyện quá khứ của tôi không?”
“Hả?” Đôi mắt của Kiều Nghệ hơi mở to, tay cũng từ từ nắm lấy anh.
Thấy thế, anh mỉm cười nắm ngược lại tay cô, tựa như trước đây, nắn bóp bàn tay nhỏ bé của cô giống như nhào nặn đệm thịt mềm mại của hổ trắng nhỏ.
“Trước năm tuổi, tôi tên là Đường Chi Hủ, hồi đó ở trong mắt người khác, cha mẹ tôi là một cặp vợ chồng mẫu mực.” Nhớ lại trước kia, anh chỉ cảm thấy đó là chuyện hết sức xa xôi, xa đến nỗi tựa như đó không phải quá khứ của mình.
“Sau đó, Đường Thế Hằng được điều động đến thành phố Nam Lân bởi vì lý do công việc. Mẹ tôi vì nguyên nhân sức khỏe nên không đi theo, tất nhiên cũng không phát hiện Đường Thế Hằng đã có ả tình nhân cũ ở thành phố kia. Tình nhân cũ kia chính là Chung Tâm Di, mẹ của Đường Hạo Nguyên.”
“... Đồ đàn ông đểu cáng!” Cô không nhịn được chửi một câu.
Thẩm Chi Hủ dừng một chút rồi tiếp lời: “Đường Thế Hằng ngoại tình trong khi đã kết hôn, lúc tôi được năm tuổi, Đường Hạo Nguyên đã ba tuổi rồi.”
Kiều Nghệ vô cùng chán ghét, cả khuôn mặt cũng nhăn lại.
“Lòng dạ của Chung Tâm Di cũng càng ngày càng lớn, không muốn tiếp tục l.à.m t.ì.n.h nhân, cố tình gửi video của bà ta với Đường Thế Hằng cho mẹ tôi, bởi vì vậy mà mẹ tôi phẫn nộ đến mức sức khỏe càng ngày càng yếu đi.”
Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Chi Hủ thoáng lóe lên vẻ tàn ác: “Mẹ tôi là một người không chịu nổi một hạt cái trong mắt, thế nên sau khi biết ông ta ngoại tình thì lập tức kiện ông ta ra tòa. Video mà Chung Tâm Di gửi đến khoe khoang cũng trở thành chứng cứ thuyết phục nhất cho việc Đường Thế Hằng ngoại tình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-316.html.]
Kiều Nghệ tặc lưỡi hai tiếng, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo! Cười c.h.ế.t cô rồi!
“Sau đó hai người ly hôn, tôi được phán cho mẹ mình, đổi thành họ bà ấy, tài sản của Đường Thế Hằng cũng được tòa án chia hai phần ba cho mẹ tôi.”
Nghe thấy điều này, cô chỉ cảm thấy đã cái nư một trận, nhưng cũng đau lòng về những gì Người đẹp ốm yếu đã gặp phải thời thơ ấu.
“Thân thể của mẹ tôi vốn đã không tốt, sau khi bị Chung Tâm Di kích động, sức khỏe càng ngày càng sa sút, thế rồi bà ấy đã qua đời vào năm tôi mười tuổi.”
Cho nên người anh hận là Chung Tâm Di, nếu không phải do bà ta, mẹ cũng sẽ không mất sớm!
Kiếp trước bản thân anh đã không thể tự tay trả thù cho mẹ, kiếp này...
Thẩm Chi Hủ cụp mắt xuống, hàng mi dài mảnh che đi màu đỏ tươi nơi đáy mắt.
“Người đẹp ốm yếu ơi...”
Kiều Nghệ đau lòng không thôi, bèn đưa tay ra ôm lấy anh, gò má cọ cọ vào bả vai đối phương.
“Anh đừng buồn, sau này tôi đều sẽ ở bên cạnh anh.”
Người đẹp ốm yếu của cô đúng là một bé đáng thương, tuổi thơ bi thảm như vậy, trưởng thành còn bị người của sở nghiên cứu bắt đi làm thí nghiệm vô nhân đạo, chẳng trách trong tiểu thuyết anh ấy lại hắc hóa đến mức hủy diệt thế giới.
Cô hít hít mũi, lại lần nữa ôm chặt lấy anh.
... Sau này đều sẽ ở bên tôi ư?
Trái tim của Thẩm Chi Hủ đập hẫng một nhịp, tình cảm không tên sinh sôi trong lòng, dần dần lan tràn khắp toàn thân.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng, hai tay chầm chậm ôm lấy cô.
Hổ mẹ nhìn cảnh tượng trước mắt này, chẳng hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ. Thế nhưng nó lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ đành giơ móng vuốt lên l.i.ế.m liếm.
(Hổ mẹ: Tôi, bóng đèn thương hiệu hổ trắng, hai ngàn oát!)
...
“Mẹ, mẹ phải báo thù cho con đó, mẹ nhìn Thẩm Chi Hủ đi, anh ta đánh con thành ra thế nào rồi này!”
Sau khi Tưởng Văn Sinh cõng Đường Hạo Nguyên ra khỏi biệt thự bèn vội vã mang cậu ta đến phòng chữa trị, để dị năng giả hệ trị liệu của phòng chữa trị chữa khỏi cho vết thương trên người cậu ta.
Cho dù đã như thế, hàm răng bị đánh gãy của cậu ta cũng không trở về được. Bây giờ há miệng ra, trên hàm chỉ còn lại mấy cái răng lẻ tẻ, điều này khiến Đường Hạo Nguyên giận đến nỗi nảy sinh lòng dạ muốn g.i.ế.c người.
Chung Tâm Di nhìn đứa con trai được mình cưng chiều từ nhỏ đến lớn, vừa phẫn nộ lại đau tim. Nhưng lúc đối diện với người đàn ông đã tuổi trung niên mà vẫn không mất đi vẻ tuấn tú ở bên cạnh, bà ta bày ra vẻ mặt thương tâm, nước mắt lã chã mở miệng: “Thế Hằng, anh nhìn đi, tốt xấu gì Hạo Nguyên cũng là em trai nó, tại sao nó lại ra tay với em trai mình nặng như vậy chứ? Hiện tại không thể sánh bằng trước đây, hàm răng này của Hạo Nguyên... Sau này phải làm thế nào đây?”
Khuôn mặt được chăm chút vô cùng tỉ mỉ của bà ta ra lộ ra vẻ đau đớn khổ sở, người cũng mềm mại yếu đuối dựa vào người Đường Thế Hằng.
Đường Thế Hằng thích nhất dáng vẻ này của bà ta, vừa ôm lấy eo thon nhỏ của đối phương, vừa kiên nhẫn an ủi. Trong đầu ông ta cũng đã nhớ lại lời báo cáo của Tưởng Văn Sinh, đứa trẻ Thẩm Chi Hủ kia không nhận người cha là ông ta, thậm chí còn đánh em trai cùng cha khác mẹ tàn nhẫn đến thế!
Đôi mắt ông ta tối sầm lại, nhìn sang đứa con trai út lớn lên bên cạnh mình, trong đầu thầm nghĩ quả nhiên không được nuôi dưỡng bên cạnh chính là một thằng nhãi vô ơn!
“Em đừng khóc, anh sẽ phái người tìm nha sĩ đến khám cho Hạo Nguyên xem xem.”
“... Vậy Chi Hủ nó thì sao?”
Đường Thế Hằng đã không nhớ nổi khuôn mặt của con trai lớn, cộng thêm nó là một dị năng giả hệ không gian vô dụng. Điều này khiến ông ta lập tức chẳng còn suy nghĩ muốn lôi kéo nữa, không nhịn được khoát khoát tay.
“Nếu nó đã không nhận người cha như anh, anh cũng chẳng có đứa con trai này!”
Chung Tâm Di nghe thấy vậy, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ mờ mịt thoáng lướt qua một tia sáng rỡ.
Thằng ranh con c.h.ế.t giẫm Thẩm Chi Hủ này dám ra tay với con trai tao, xem tao có g.i.ế.c c.h.ế.t mày không! Để mày và bà mẹ đã c.h.ế.t kia của mày đoàn tụ dưới đó càng sớm càng tốt!