Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 407

Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:13:57
Lượt xem: 130

Cố Hựu Kỳ cũng đã quen với thái độ của anh, thấy anh không từ chối thì coi như anh đã đồng ý.

Lảm nhảm một loạt với Thẩm Chi Hủ, cuối cùng Thẩm Chi Hủ không kiên nhẫn được nữa, sau khi anh ta nói xong thì không cho anh ta cơ hội phản ứng mà cúp điện thoại.

Thẩm Chi Hủ cúp điện thoại xong lại gọi điện cho Sở Thiên, trước tiên kể sơ qua tình hình của bọn anh cho Sở Thiên, tránh cho họ sẽ gọi tới không đúng lúc.

Khi nói chuyện với Sở Thiên, ánh mắt Thẩm Chi Hủ luôn đặt ở trên người của hổ trắng.

Kiều Nghệ cảm thấy mình bị dã thú gì đó để mắt tới, cố nén lắm thì lông trên lưng mới không xù lên. Cô liếc nhìn thân dưới của người nào đó khi nhớ tới lời nói vừa nãy của Cố Hựu Kỳ.

Chậc chậc, quả nhiên đàn ông khi vã đều rất đáng sợ!

***

"Tiểu Hắc, mày đi chậm thôi!"

"Đi chậm thôi!"

"Tao bảo mày đi chậm thôi mà!"

Tạ Vân Nhã đuổi sau lưng anh chàng cao gầy hơn một mét tám, tức giận hổn hển hét to.

Anh chàng với mái tóc ngắn màu đen tung bay theo gió, lỗ tai trắng nõn như ngọc giật giật khi nghe thấy giọng của Tạ Vân Nhã. Nó quay đầu sang chỗ khác, một khuôn mặt thanh tú với nụ cười tươi tắn, đôi mắt màu xanh xám càng rạng rỡ hơn.

"Gâu! Gâu! Gâu!" Chủ nhân! Chủ nhân! Đi nhanh lên! Đi nhanh lên!

Tạ Vân Nhã vốn có hơi si mê gương mặt thanh tú của người đàn ông, nhưng khi nghe thấy nó gâu gâu vài tiếng thì bộ lọc đẹp trai lập tức vỡ nát, gân xanh trên trán càng nổi rõ hơn.

"Tiểu Hắc! Tao đã nói sau khi biến thành người không được sủa gâu gâu rồi cơ mà!"

Mắt thấy người đàn ông thể hiện rõ sự tủi thân, đầu Tạ Vân Nhã càng đau hơn: "Mày dám sủa ăng ẳng nữa thì hôm nay không được ăn thịt đâu nhé!"

Như vậy sao được!

Anh chàng gục mặt xuống, ỉu xìu giống như quả cà thấm sương.

Tạ Vân Nhã tăng tốc độ và túm tay của nó lại.

Cô ấy vô thức sờ lên và đột nhiên cảm nhận được tay của Tiểu Hắc cầm rất thích.

"Mày quên lúc trước học đi đứng đã bị ngã như thế nào rồi hả?"

Đương nhiên là Tiểu Hắc nhớ, có điều chẳng phải bây giờ nó đã học được cách đi đứng rồi sao?

Nó trừng đôi mắt màu xanh xám và nhìn Tạ Vân Nhã một cách ấm ức.

"Đường ở đây gồ ghề nhấp nhô, nếu như mày bị ngã bẩn quần áo thì tao sẽ không giặt cho mày đâu, mày phải học cách tự giặt đi!"

Tiểu Hắc: "..."

Nó sợ hãi, không dám đi nhanh tới chỗ hổ trắng nhỏ như vừa rồi nữa.

Tạ Vân Nhã thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm và nhón chân lên xoa đầu của nó.

"Mày ngoan ngoãn một chút có được không hả?"

Tiểu Hắc khoan khoái nheo mắt lại, thoáng nhìn đôi mắt dịu dàng của chủ nhân, tính tình ồn ào vô thức dịu lại mấy phần.

Thấy nó yên phận, Tạ Vân Nhã nắm tay Tiểu Hắc thong thả đi đến nơi ở của Thẩm Chi Hủ.

Nhớ lại mấy ngày trước, cô ấy vẫn còn sợ hãi khi thấy cảnh tượng Tiểu Hắc đau đớn, vừa kêu la thảm thiết vừa lăn lộn trên mặt đất sau khi hấp thu tinh hạch màu hồng. Cũng may Tiểu Hắc đã thành công, nếu không cô ấy cũng không biết phải làm sao...

Khoảng hai mươi phút sau, Tạ Vân Nhã dẫn Tiểu Hắc đi tới trước cửa nhà của Thẩm Chi Hủ. Cô ấy gõ cửa một cái, chẳng bao lâu đã có người tới mở cửa.

Người mở cửa là Kiều Bạch, gương mặt xinh đẹp đó lộ ra sự kinh ngạc hiếm thấy khi trông thấy Tiểu Hắc hình người.

Tạ Vân Nhã cười với Kiều Bạch.

Kiều Bạch gật đầu đáp lại, sau đó nghiêng người để họ đi vào.

Tạ Vân Nhã vừa bước vào phòng khách thì thấy Kiều Nghệ, Thẩm Chi Hủ và Kiều Thụ ngồi thành thế chân vạc trên tấm thảm xa xỉ của trước tận thế, trong khu vực của họ chất đầy bài poker, giống như là đang chơi đấu địa chủ.

"Ha ha ha ha, chị lại thắng rồi, Tiểu Thụ, lấy ra đây đi!"

Kiều Nghệ bốc một nắm đồ ăn vặt thật lớn ở trước người cây non mini, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó rưng rưng chực khóc, cô cong môi đắc ý.

"Tiếp nào!"

Cây không tin là không thắng được!

Kiều Nghệ muốn nói chờ một lát vì có người tới, một giây sau, cô nghe thấy tiếng gâu gâu gâu quen thuộc.

Trước khi chưa nhìn sang, Kiều Nghệ cho rằng Tạ Vân Nhã sẽ không để Tiểu Hắc hấp thu tinh hạch màu hồng, lần này họ tới là để trả lại tinh hạch màu hồng, không ngờ khi cô quay sang thì nhìn thấy Tạ Vân Nhã đang dắt theo một anh chàng đẹp trai.

Cô chưa kịp phản ứng thì đôi mắt màu xanh xám của anh chàng thanh tú kia như sáng lên sau khi nhìn thấy cô, sau lưng dường như có cái đuôi vô hình đang điên cuồng vẫy vẫy.

Kiều Nghệ: "..."

Được rồi, không cần đoán người này là ai.

Dáng vẻ ngốc nghếch, ngo ngoe này chắc chắn là con ch.ó ngáo đó.

Thấy hổ trắng nhỏ không để ý tới mình, Tiểu Hắc sốt ruột gâu gâu vài tiếng.

Tất cả mọi người c.h.ế.t lặng khi âm thanh đó vừa phát ra, còn Tạ Vân Nhã dắt Tiểu Hắc chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân cũng sắp đào ra ba phòng ngủ và một phòng khách.

"Đã nói không được sủa rồi mà!" Sắc mặt Tạ Vân Nhã có hơi suy sụp.

Kiều Nghệ thấy thế chỉ có thể cố nén cười rồi nói: "Chúc mừng nhé."

Cô dừng một lát: "Chị không dạy nó nói chuyện sao?"

Tạ Vân Nhã ngượng ngùng mím môi cười một tiếng: "Vẫn chưa kịp dạy, trước đó vẫn đang dạy nó cách đi đứng bằng hai chân."

Bây giờ còn đỡ, lúc Tiểu Hắc vừa biến thành người không biết đi đứng bằng hai chân, dùng bốn chân bò trên mặt đất khiến cô ấy suýt bất tỉnh.

"Thì ra là vậy." Kiều Nghệ đã hiểu.

Lúc này, hổ cha vốn đang nằm trên thảm bỗng nhiên đứng lên rồi dạo bước đến trước mặt Tiểu Hắc, còn chưa có hành động gì khác mà Tiểu Hắc đã bị hổ cha dọa cho tựa sát vào người chủ nhân của nó.

Tạ Vân Nhã cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

"Cha, cha đang làm gì vậy?" Kiều Nghệ hỏi.

Hổ cha quay đầu nhìn hổ con, sau đó lại đưa mắt sang đánh giá Tiểu Hắc một lượt từ trên xuống dưới, đầu to khẽ gật gù như thể đang hài lòng.

Mọi người: "???"

Hổ cha có ý gì vậy?

Kiều Nghệ hoang mang nhìn về phía hổ mẹ, nhưng hổ mẹ cũng không biết nó đang suy nghĩ gì, tiện tay cầm lấy quyển vở trên bàn trà và ném xuống chân của hổ cha.

Hổ cha thấy thế, thò móng tay sắc bén của mình ra và viết mấy chữ cái xấu xí, nguệch ngoạc lên trên quyển vở.

[Nhìn đàn em.]

"Cái gì?"

Kiều Nghệ ngơ ngác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-407.html.]

Đàn em nào?

Đàn em ở đâu ra?

Tiếc là hổ cha không trả lời thắc mắc của cô mà dạo một vòng quanh Tiểu Hắc hình người.

Chà, nó không mang em trai ở lãnh thổ trước đây tới, bây giờ có một con ch.ó như thế, nó cũng quay trở lại thời gian có em trai một lần nữa.

Thẩm Chi Hủ thấy thế, lơ đãng nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng nói với Kiều Nghệ còn đang ngơ ngác: "Ngao Ngao, còn nhớ ngày mình đã nói gì vào ngày em đưa tinh hạch cho Tạ Vân Nhã không?"

"Hả...?" Kiều Nghệ nhớ lại, hình như lúc ấy cô nói để họ làm cấp dưới của mình...?

Chờ, chờ đã!

Không phải là...

Con ngươi Kiều Nghệ chấn động, hoàn toàn không ngờ rằng hổ cha lại đang nói đến Tiểu Hắc.

Lần này, cô thực sự có chút dở khóc dở cười.

Cô gọi Tạ Vân Nhã đến và giải thích một cách đơn giản, thấy Tạ Vân Nhã cũng bị sốc, Kiều Nghệ chỉ có thể cười khổ.

Hổ cha quan sát “đàn em” mới vừa ra lò xong, lại viết mấy chữ lên trên giấy.

[Ngày mai.]

[Tới đây.]

"Vì sao?" Kiều Nghệ hỏi thay cho Tạ Vân Nhã.

Hổ cha lại nguệch ngoạc hai chữ.

[Học tập!]

Có đàn em như thế ở bên cạnh, cái cây khốn nạn kia sẽ không cười nhạo nó được nữa! Nhìn thằng đệ ngáo, chắc chắn là thua kém hổ rồi!

Đến lúc đó có sự chênh lệch rõ ràng, giống cái sẽ càng hài lòng về hổ hơn! Kế hoạch này vẫn là giai đoạn đầu, nó học được từ nội dung mà cái gọi là CD phát ra!

Nó gật gù đắc ý, dường như cái nó làm là quyết định gì đó đúng đắn, toàn thân hổ đều có hơi tự mãn.

Kiều Nghệ: "..."

Cho nên mỗi động vật biến dị có chút trí thông minh đều gặp khó khăn với học tập đúng không?

Kiều Nghệ cũng không muốn đả kích tính tích cực của hổ cha, cô bàn bạc với Tạ Vân Nhã là để Tiểu Hắc tới đây học tập.

Với Tạ Vân Nhã mà nói, cô ấy cũng rất đau đầu về chuyện học hành của Tiểu Hắc, bởi vì Tiểu Hắc quá hoạt bát, cũng rất khó để nó nghe lời. Bây giờ Kiều Nghệ nói như vậy, cô ấy có hơi động lòng song lại sợ rằng zombie hổ trắng sẽ làm gì đó với Tiểu Hắc nên lưỡng lự không đưa ra quyết định.

"Thật ra chị cũng không cần sợ đâu, mặc dù cha tôi trông có hơi đáng sợ, nhưng tính cách cũng không tệ lắm." Kiều Nghệ dừng một lát, liếc nhìn hổ cha không chú ý tới bên này, cố đè thấp giọng: "Chỉ cần chị nói với Tiểu Hắc đừng xích lại gần mama của tôi thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì cả."

Giới hạn cuối cùng của hổ cha chính là hổ mẹ, chỉ cần Tiểu Hắc không nhảy nhót trước mặt hổ mẹ thì hổ cha cũng sẽ không quá hung dữ.

Tạ Vân Nhã nghe lời nói Kiều Nghệ, không khỏi nhìn về phía zombie hổ trắng.

Lúc này, zombie hổ trắng đã áp sát vào chân của Kiều Bạch, cho dù Kiều Bạch dùng chân để tách nó ra thế nào thì nó vẫn dính chặt vào giống như một miếng cao dán.

Tạ Vân Nhã: "..."

Zombie hổ trắng này sao không giống trong tưởng tượng của cô ấy lắm nhỉ?

Thế này cũng quá...

Khụ khụ, hổ đeo bám ư?

"Thế nào?"

"Tôi có thể theo tới không?"

"Được, nhưng chị không cần ra ngoài với đám Cao Hoằng Khải sao?"

Khoảng thời gian này, Cao Hoằng Khải và cây non mini đưa ra một thỏa thuận là để cây non mini làm bảo mẫu, dẫn họ đi thăm dò khu vực khá nguy hiểm với họ.

Đương nhiên, sau mỗi chuyến đi thì tinh hạch mà họ thu hoạch được phải chia cho cây non mini một nửa.

Nếu không có chút lợi lộc, sao cây non mini lại đồng ý làm cây bảo mẫu được chứ?

"Cái này..."

"Chị yên tâm đi, đến lúc đó có mama của tôi ở đây, không sao đâu."

Tạ Vân Nhã lại do dự mấy giây đồng hồ, khóe mắt liếc nhìn zombie hổ trắng bỗng dưng liếc qua, lưng đột nhiên cứng đờ, không dám do dự mà lập tức gật đầu đồng ý.

Cứ như vậy, con đường học tập của Tiểu Hắc đã được họ quyết định.

Tiểu Hắc cũng vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, không biết ngày mai mình sẽ trải qua chuyện gì.

...

Thời gian trôi qua từng ngày, sau khi Tiểu Hắc học hành gian khổ cũng đã thân quen với zombie hổ trắng. Khi không phải học, nó sẽ háo hức theo sát sau lưng zombie hổ trắng lên núi săn bắt động vật chạy ra khỏi hang khi thời tiết trở nên ấm áp.

Lúc đầu Tạ Vân Nhã lo lắng, nhưng thấy Tiểu Hắc ngày càng mạnh mẽ hơn, còn mơ hồ có dấu hiệu thăng lên cấp 7 nên cô ấy cũng mặc kệ.

Đồng thời, Tạ Vân Nhã cũng cố gắng rèn luyện bản thân hơn nữa, cô ấy luôn dậm chân tại chỗ ở cấp 5 cũng chạm tới cảm giác đột phá.

Thời tiết càng ngày càng ấm áp, quần áo nặng nề trên người Kiều Nghệ không ngừng giảm đi, hổ mẹ cũng bắt đầu thay lông.

Kiều Nghệ còn nhớ chuyện mình phải làm búp bê bằng lông nên thu hết số lông rụng của hổ mẹ lại. Chỉ là còn chưa có bắt đầu làm thì Người đẹp ốm yếu đã đề nghị muốn ra ngoài một chuyến.

Kiều Nghệ có hỏi muốn đi đâu, sau khi nhận được câu trả lời là muốn đi tới thành phố mà Người đẹp ốm yếu đã từng sinh sống, lòng cô khẽ động.

Có điều Kiều Nghệ lại do dự sau khi nghe Người đẹp ốm yếu nói chuyến đi ra ngoài lần này chỉ có hai người bọn họ, không dẫn theo ai khác.

Rất lâu rồi cô không rời khỏi hổ mẹ lâu như vậy, phân vân một hồi cô nói với hổ mẹ, còn chưa nhận được sự đồng ý của hổ mẹ thì hổ cha đã dùng đầu to đẩy cô đi, dáng vẻ kiểu “Đi lẹ lẹ giùm, cám ơn”.

Kiều Nghệ và hổ mẹ đều không còn gì để nói.

Hổ mẹ định giảng giải cho hổ cha, nhưng hổ cha mở to mắt liếc nhìn hổ mẹ với vẻ đáng thương, sau đó viết chữ xuống chữ muốn trải qua thế giới hai người với hổ mẹ, Kiều Nghệ và hổ mẹ lập tức mềm lòng.

Tức là Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ trải qua thế giới của hai người, còn hổ cha và hổ mẹ ở lại và trải qua thế giới của hai hổ.

Về phần cây non mini, Kiều Nghệ giao nó cho Tạ Vân Nhã.

Cũng may là cây non mini đã hòa nhập với đám Tạ Vân Nhã, đám Kiều Nghệ cũng không cần đi theo mọi lúc mọi nơi, đương nhiên với cấp 8 của cây non mini thì cũng không ai dám bắt nạt nó.

Ngày xuất phát, đám hổ mẹ đều đến đưa tiễn.

Vừa rời khỏi cổng thôn Đường Hà, Kiều Nghệ xoay người lưu luyến nhìn về phía đám hổ mẹ còn đang đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn cô và Người đẹp ốm yếu đi xa.

Nước mắt đột nhiên không kìm được, lã chã rơi xuống.

Thẩm Chi Hủ bất lực: "Đừng khóc, chúng ta sẽ mau trở lại thôi."

"Thật sao?"

"Thật, anh sẽ đặt điểm neo không gian."

Kiều Nghệ nghe xong thì tâm trạng lưu luyến tiêu tan đi không ít, cũng quyết định dời sự chú ý của mình, bảo Người đẹp ốm yếu nói nhiều hơn về chuyện trước tận thế của anh.

Dần dần, Kiều Nghệ nghe đến mê mẩn, cũng dần dần quên đi sự lưu luyến còn sót lại.

Loading...