Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 428
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:21:35
Lượt xem: 112
Kiều Nghệ không đi theo ngay lập tức mà nhìn thoáng qua người đàn ông đang giãy dụa muốn bò dậy, từ từ đi qua, nhẹ nhàng nâng chân, cô dẫm lên cổ của anh ta.
Con ngươi của người đàn ông co rút lại, hoảng sợ lướt qua đáy mắt, vừa định kêu cứu lại nghe được một tiếng răng rắc khô khốc, cổ của anh ta bị chân một người đạp gãy.
Kiều Nghệ căm ghét thu chân lại, nhìn thoáng qua phía nhà giam, thấy bọn họ không chú ý tới bên này, tâm tình hơi vi diệu. Cô nhìn bọn họ một lát rồi xoay người rời đi, nhanh chóng đuổi theo đám người mặc áo blouse.
Kiều Nghệ đi theo đám người nọ tới phòng thí nghiệm khác, cuối cùng cô cũng có thể khẳng định đây là căn cứ Thần Quyến trong căn cứ Đông Nam. Nói cách khác, lúc này cô đang ở trong căn cứ Đông Nam, nhưng hiện tại đang ở thời điểm nào thì cô lại không thể biết được.
Đám người mặc áo blouse kia đưa người đàn ông số tám kia tới phòng thí nghiệm, Kiều Nghệ nhìn lướt qua căn phòng cũng không phát hiện ra tin tức gì có ích.
Cô nhớ đến người phụ nữ xấu xa Hà Nguyệt Liên kia trước đây cũng ở căn cứ Đông Nam, Kiều Nghệ hơi híp mắt lại, thay đổi phương hướng, dựa theo con đường trong trí nhớ đi về phía cửa phòng thí nghiệm riêng của Hà Nguyệt Liên.
Ước chừng mười phút sau, Kiều Nghệ đi tới phòng thí nghiệm riêng của Hà Nguyệt Liên.
Chỉ là cô không có quyền hạn nên không thể đi vào bên trong phòng thí nghiệm riêng của cô ta được.
Nhưng trên đường đi tới đây, cô đã quan sát tỉ mỉ nơi ở của dị năng giả, tất cả đều ở cấp 5, trình độ này cô có thể dễ dàng giải quyết.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Rất nhanh nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Kiều Nghệ vẫn đang đắm chìm trong kế hoạch của mình, mãi đến khi nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên gạch men sứ vang lên lanh lảnh, cô mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một lúc sau, một người mặc váy liền áo màu đỏ rực, người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp khoác áo blouse đi vào tầm mắt của Kiều Nghệ.
Khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người phụ nữ kia, con ngươi Kiều Nghệ co rụt lại, ngay lập tức nhận ra cô ta là ai.
Hà Nguyệt Liên, lại gặp mặt.
Hà Nguyệt Liên đi về phía phòng thí nghiệm của mình, đột nhiên một cỗ ác ý mãnh liệt đập vào mặt, cô ta lập tức cảnh giác tỉnh táo nhìn lại, chỉ thấy hành lang trống rỗng không có một bóng người, mà cỗ ác ý kia cũng biến mất không thấy gì nữa, phảng phất vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
Ảo giác?
Hà Nguyệt Liên nhíu mày, không thể nào tin được đó chỉ là ảo giác.
Nhưng hàng lang trống rỗng trước mặt nhắc nhở cô ta, vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cô ta từ từ bước đi, lấy điện thoại vệ tinh trong túi áo khoác ra, sau khi bấm một dãy số, cô ta hỏi hôm nay sở nghiên cứu có gì khác thường không, sau khi nhận được câu trả lời không có gì, Hà Nguyệt Liên cũng hơi buông lỏng.
Cô ta thả điện thoại vệ tinh vào trong túi áo, Hà Nguyệt Liên đi tới trước cửa phòng thí nghiệm của mình, điền mật mã, cửa lớn ken két mở ra, cô ta đi vào hoàn toàn không biết mọi hành động của mình đã bị người khác thu hết vào trong tầm mắt.
Đúng là cảnh giác.
Kiều Nghệ lặng lẽ oán thầm một câu, thừa dịp Hà Nguyệt Liên sắp đóng cửa, lách mình đi vào trong.
Vừa mới bước vào, Kiều Nghệ nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên bàn phẫu thuật, sau khi thấy rõ ngũ quan của anh, đầu óc cô choáng váng liên tiếp lùi về phía sau mấy bước.
Người, Người đẹp ốm yếu!
Sao lại là Người đẹp ốm yếu!
Kiều Nghệ không dám tin, xoa xoa mắt của mình, người đàn ông trên bàn phẫu thuật không hề biến mất, dù hai gò má anh gầy gò, nhưng xương lông mày tinh xảo, ngũ quan đều đang nói rõ người này chính là chồng cô, ba của Đại Bảo Tiểu Bảo!
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông gầy gò, liếc mắt nhìn thoáng qua Hà Nguyệt Liên đang chậm rãi đi về phía bàn phẫu thuật, ý thức được đây có thể là kiếp trước của Người đẹp ốm yếu, lửa giận trong người cô lại cháy hừng hực.
Người phụ nữ đáng c.h.ế.t này!
Cảm xúc tức giận khiến hai mắt Kiều Nghệ đỏ bừng, cô không hề nghĩ ngợi biến tấm chắn của mình thành lưỡi d.a.o sắc bén, lấy độ cong cực nhanh bay về phía cổ Hà Nguyệt Liên.
Cô đã lĩnh ngộ được chiêu thức này sau khi đột phá cấp 10 một, nó còn chưa được sử dụng để đối phó với zombie mà lại phải dùng ở trên người phụ nữ này,
Chỉ phụt một tiếng, một dòng màu đỏ tươi phun lên bức tường trắng tinh.
Tiếp theo là tiếng phịch, người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng che chiếc cổ đang không ngừng phun ra m.á.u của mình, rồi ngã xuống sàn nhà lạnh băng.
Cho đến khi chết, cô ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Kiều Nghệ ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng đậm, lý trí cũng dần quay về,
Ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng đậm, lý trí của Kiều Nghệ quay về, nhìn Hà Nguyệt Liên giống như rác rưởi không còn sức sống, cô hừ lạnh một tiếng: “Thật hời cho cô rồi.”
Kiều Nghệ nói xong bước nhanh tới bàn phẫu thuật, nhẹ nhàng thì thầm một tiếng với Người đẹp ốm yếu, thấy hai mắt anh nhắm chặt không có phản ứng gì, cô hơi luống cuống, run rẩy vươn tay thăm dò hơi thở của anh, cảm nhận anh vẫn còn hơi thở mới đứng dựa vào bàn phẫu thuật, che cái trán lấm tấm mồ hôi của mình.
Một lúc lâu sau, Kiều Nghệ mới tỉnh táo lại, ngước mắt lên cẩn thận nhìn người đàn ông đang nằm trên bàn mổ.
Anh gầy đi rất nhiều, tuy không gầy đi đến nổi da bọc xương. Nhưng vẫn khiến Kiều Nghệ thấy đau lòng, nhìn xuống đôi môi vẫn hơi tái nhợt của anh, khô ráo còn hơi bong tróc.
Kiều Nghệ thấy vậy không khỏi chạy vào phòng thí nghiệm kiếm nước, thấy trên bàn có chai nước khoáng chưa mở nắp, cô vội cầm lấy vặn nắp chai ra, đang định đút cho anh. Rồi lại phát hiện ra tứ chi của anh đã bị khóa trên bàn mổ, cổ tay và mắt cá chân đầy những vết thương sâu, cho thấy trước đó anh đã vùng vẫy dữ dội.
Nhưng điều khiến Kiều Nghệ tức giận nhất không phải là vết sẹo trên tứ chi anh, mà là một cái đuôi phủ đầy vảy vàng nhạt nhô ra trên mông.
Đây là cái gì?!
Trước mắt Kiều Nghệ tối sầm, cô run rẩy đưa tay ra chạm vào cái đuôi phủ đầy vảy vàng nhạt.
Cái cảm giác lạnh lẽo trên đó khiến Kiều Nghệ tỉnh táo lại, một hồi lửa giận đột nhiên bốc lên.
Hà Nguyệt Liên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-428.html.]
Kiều Nghệ điên cuồng hét lên ba chữ này trong lòng.
Cô cảm thấy mình vẫn còn quá tốt bụng, đáng lẽ cô không nên để tên kẻ cặn bã Hà Nguyệt Liên này c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng như vậy, lẽ ra nên giữ mạng của cô ta lại, để Người đẹp ốm yếu tự ra tay mới đúng!
Kiều Nghệ hít sâu vài hơi mới bình tĩnh được một chút.
Chẳng trách tâm trạng của Người đẹp ốm yếu lúc cứu Trần Tống lại kỳ lạ như vậy, hóa ra anh cũng từng chịu nhiều đau đớn dưới tay Hà Nguyệt Liên, và thân thể cũng từng bị cải tạo!
Lúc trước, phần thân dưới của Trần Tống đã bị cắt bỏ và gắn vào cái đuôi của một con mãng xà khổng lồ biến dị, vậy còn Người đẹp ốm yếu là...?
Kiều Nghệ phát hiện tứ chi của Người đẹp ốm yếu vẫn còn nguyên vẹn, chiếc đuôi vàng nhạt từ m.ô.n.g kéo dài ra sau.
Cô cắn chặt răng, nhẹ nhàng mở khóa tứ chi cho Người đẹp ốm yếu, có thể thấy xương cụt của anh nối liền với cái đuôi vàng nhạt.
Đây là đuôi của động vật nào?
Kiều Nghệ nhìn kỹ hơn thì thấy cái đuôi màu vàng nhạt kia gần bằng cỡ đùi cô, từ gốc thì thu nhỏ lại, chiều dài khoảng một mét.
Kiều Nghệ nhìn cả buổi vẫn không nhìn ra được đó là cái đuôi của loài vật nào, rồi cô cũng không buồn nghĩ nữa, nhẹ giọng gọi Người đẹp ốm yếu.
Tuy nhiên, người đàn ông nằm trên bàn mổ lại không có chút phản ứng nào, nếu n.g.ự.c anh không còn phập phồng thì cô còn thật sự tưởng rằng anh đã chết.
Chắc là anh ấy đã bị tiêm thuốc an thần rồi chăng?
Kiều Nghệ liếc thấy trên bàn cách đây không xa có một số lượng lớn hộp thuốc an thần đã qua sử dụng, nên mới có suy đoán này.
Biết Người đẹp ốm yếu sẽ không có vấn đề gì, Kiều Nghệ lấy chai nước khoáng chưa mở cách đó không xa, đút nước cho đôi môi khô khốc của anh. Sau đó mới bắt đầu tìm kiếm những thứ hữu ích trong phòng thí nghiệm, khi lục lọi tìm được mấy viên tinh hạch màu hồng nhạt, cô mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Có viên tinh hạch hồng nhạt này rồi, chắc chắn cất cái đuôi của Người đẹp ốm yếu đi.
Kiều Nghệ l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, cẩn thận cất tinh hạch màu hồng nhạt sang một bên rồi tiếp tục tìm kiếm những thứ hữu ích khác.
Tới khi cô đã nhét đầy cái ba lô, Người đẹp ốm yếu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cô ngẫm nghĩ rồi để ba lô bên cạnh Người đẹp ốm yếu, sau đó cúi đầu hôn lên trán anh một cái.
"Người đẹp ốm yếu, đợi em về."
Nói xong, Kiều Nghệ lấy chiếc máy ảnh tìm được trong phòng thí nghiệm, dùng dị năng bao lấy mình rồi bước nhanh ra cửa.
Cô dùng máy ảnh để ghi lại tất cả những hành động xấu xa của căn cứ Thần Quyến, cho đến khi thẻ nhớ hết dung lượng, cô mới cất máy ảnh, bắt đầu vận động gân cốt và lao vào g.i.ế.c chóc.
Cô không muốn để những kẻ cặn bã trong căn cứ Thần Quyến này c.h.ế.t dễ dàng như vậy, nên đã dùng dị năng c.ắ.t c.ổ họ, khiến họ cảm thấy mạng sống của mình đang thoi thóp từng chút một mà không có cơ hội kêu cứu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Kiều Nghệ không đếm được mình đã c.ắ.t c.ổ bao nhiêu người, chỉ có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc trong không khí.
Trước kia cô ghét nhất là thứ mùi này, nhưng giờ phút này, mùi m.á.u càng nồng thì lửa giận đang dâng lên trong lòng cô càng phai nhạt.
Trong vô thức, cô đã bước ra khỏi phòng giam tối tăm, giơ chân đá văng cánh cửa phòng giam. Ý định vừa nghĩ, dị năng đã biến thành những sợi dây nhỏ, phá hủy vòng ức chế dị năng quanh cổ họ.
Những người trong phòng giam đều ngơ ngác nhìn người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc như tuyết và đôi mắt xanh lam đột nhiên xuất hiện, cứ tưởng rằng cô cũng là người của viện nghiên cứu tà ác này, không ngờ ánh mắt cô quét qua từng gương mặt họ, và nói ra một câu khiến họ không thể tin được.
"Các người đã được tự do."
Tự do?
Họ đã không nghe thấy cái từ này bao lâu rồi.
Sau khi bị bắt tới đây, họ đã phải chịu sự tra tấn không có hồi kết, làm sao còn có một ngày tự do?
Ngay cả dị năng của họ cũng bị bọn người đó ức chế, cơ thể ngày càng yếu ớt, nói cho họ biết rằng họ sẽ c.h.ế.t trong phòng giam tối tăm này! Và cũng sẽ không có ai đến cứu họ!
Thấy họ không hề phản ứng gì, Kiều Nghệ nhíu mày hận sắt không thành thép, lại cao giọng nói: "Tôi đã phá hủy thiết bị ức chế dị năng, không tin thì thử một lần xem."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu các người không muốn rời đi thì hãy tiếp tục ở trong phòng giam tối tăm không liên quan này đi!"
Chuyện cô muốn làm còn rất nhiều, không thể lãng phí hết thời gian ở chỗ này, cũng không có sức lực để làm chị gái ân cần thắm thiết của họ.
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ quay người rời đi, mặc kệ phản ứng của những người sau lưng cô là cái gì.
Kiều Nghệ rời đi không lâu, mọi người nhìn cửa phòng giam đang rộng mở, còn có một người phụ nữ chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng đã thử kích hoạt dị năng trong cơ thể mình, người phụ nữ bật khóc trong sung sướng vì cảm thấy dị năng đã mất lâu nay chạy xuôi khắp người mình.
"Dị năng của tôi! Dị năng của tôi đã trở lại!!!"
Có người phụ nữ mở màn, sau đó liên tục có người bắt đầu kích thích dị năng của mình.
"Của tôi cũng về rồi!"
"Tôi cũng vậy!"
"Trời ạ, cuối cùng dị năng của tôi cũng trở lại rồ!"
Những gương mặt thất thần đã dần lộ ra vẻ vui sướng.
Cuối cùng họ cũng hiểu rằng những gì người phụ nữ xinh đẹp, với mái tóc tuyết trắng và đôi mắt xanh lam kia vừa nói là sự thật, họ đã thực sự được tự do!
Họ không hề do dự nữa, mà lao ra khỏi phòng giam tối tăm.
Kiều Nghệ không biết nơi này xảy ra chuyện gì, cô đã đến một phòng thí nghiệm khác và nhìn thấy một người quen quen ——