Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Đam Mỹ - Chương 15+16+17
Cập nhật lúc: 2024-07-24 18:41:02
Lượt xem: 1,613
15
Nguyễn Thanh Du đoạt giải thưởng hội họa.
Tôi rất vui mừng.
Trong cốt truyện, anh ấy không còn cầm bút vẽ, tất nhiên không có chuyện nhận giải thưởng.
Tôi muốn giúp anh ấy chúc mừng.
Cách tốt nhất để chúc mừng một họa sĩ tương lai là làm cho nhiều người biết đến tranh của anh ấy.
Tôi đầu tư tổ chức triển lãm tranh cho anh ấy.
Nhưng Nguyễn Thanh Du lại từ chối.
Anh nói rằng tranh của anh chưa đủ để tổ chức một triển lãm cá nhân.
Anh ấy lại tự coi nhẹ bản thân.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi lo lắng khuyên nhủ: “Nhưng anh là quán quân cả nước, là một thiên tài hội họa, tại sao lại không được?”
Anh thở dài và cười khẽ: “Ý tôi là, số lượng tranh không đủ. Không thể triển lãm chỉ với một bức tranh, đúng không?”
Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn lắm.
Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Anh chỉ có một bức, nhưng tôi có rất nhiều tranh của anh!”
Tôi dẫn anh vào căn phòng nơi tôi chuyên đặt tranh sơn dầu của anh.
Tự hào nói với anh: “Đại tác gia, sau này khi anh nổi tiếng, những bức tranh này sẽ tăng giá trị rất nhiều. Anh có hối hận vì đã bán chúng cho tôi với giá thấp không?”
Nguyễn Thanh Du lắc đầu, giọng nói dịu dàng: “Tôi đã bán cả bản thân mình cho cô, tranh của tôi cũng thuộc về cô.”
Tôi cảm thấy phức tạp, không biết nói gì.
Tôi hiểu ý anh.
Nhưng tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Tôi không lạc quan như anh ấy thấy. Trong thực tế, không ai muốn yêu tôi.
Trong thực tế, tôi có diện mạo bình thường, tính cách nhạt nhẽo.
Nếu bị ném vào đám đông, cũng sẽ chẳng có ai chú ý đến.
Tôi không có bạn thân.
Cha mẹ cũng sớm bỏ rơi tôi.
Không có ai để quyến luyến, vướng bận.
Vì vậy, khi tôi xuyên vào tiểu thuyết này, tôi không nghĩ đến việc trở lại thế giới thực.
Nguyễn Thanh Du dựa vào tôi, thích tôi.
Nhưng tôi không thể chắc chắn rằng anh ấy thích gia đình giàu có và diện mạo xinh đẹp của Lâm Diên.
Hay là anh ấy thích linh hồn bình thường của tôi bên trong Lâm Diên.
16
Ngày khai mạc triển lãm tranh thu hút rất nhiều người.
Tôi đứng giữa phòng triển lãm, ngắm nhìn những bức tranh mà tôi đã mua từ Nguyễn Thanh Du, từ căn phòng tối tăm đặt chúng đến phòng triển lãm rộng lớn này.
Thấy những bức tranh được nhiều người xem và hiểu, tôi cảm thấy hạnh phúc thay cho anh ấy. Nghe những lời khen ngợi, tôi cảm thấy tự hào, như thể tôi cũng được vinh dự.
Tuy nhiên, trong lòng tôi có chút bất an.
Không xa, Nguyễn Thanh Du đang trò chuyện với vài người xem. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh nhìn lại.
Nụ cười của anh dịu dàng ấm áp, mang theo sự tươi trẻ của tuổi thanh xuân.
Tôi vẫy tay với anh, ý bảo rằng mọi thứ đều ổn.
Trong cốt truyện, lúc này là thời điểm đau khổ nhất của Nguyễn Thanh Du. Mẹ anh bệnh nặng, những tra tấn cả về thể xác và tinh thần khiến anh gần như mất hết hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-dam-my/chuong-151617.html.]
Chỉ còn một chút nữa là mọi thứ sẽ tan biến.
Nhưng hiện tại, Nguyễn Thanh Du đang khỏe mạnh, có chút thành tựu trong lý tưởng, nụ cười tươi tắn, đúng với lứa tuổi của anh.
Nhớ đến mẹ của Nguyễn Thanh Du, tôi khẽ nhíu mày.
Từ khi tôi đưa anh đi, mẹ anh đã được chăm sóc trong bệnh viện tư nhân.
Các chỉ số luôn rất tốt, mọi thứ đều tiến triển tốt đẹp.
Hôm qua chúng tôi đi thăm bà, dì rất vui vẻ và nói nhiều với chúng tôi.
Khi nghe tin Nguyễn Thanh Du đoạt giải, dì xúc động rơi vài giọt nước mắt.
Bà là một người phụ nữ rất dịu dàng.
Nếu cốt truyện không thể thay đổi...
Có thể, người đã nắm tay gọi anh là A Du hôm qua, hôm nay hoặc ngày mai sẽ đối mặt với cái chết.
Tôi không dám tưởng tượng, Nguyễn Thanh Du sẽ như thế nào.
Khi cảm giác bất an trong lòng tôi dần lớn lên, điện thoại báo có một cuộc gọi từ số lạ làm tôi không khỏi căng thẳng.
17
Khi bắt máy, đầu dây bên kia là giọng của Lục Miện.
Vẫn là giọng điệu cao ngạo và khiến người khác ghê tởm.
Tôi có thể tưởng tượng Lục Miện đang tỏ vẻ tự đắc như thế nào qua điện thoại.
"Lâm Diên, cô sao lại không biết nghe lời thế? Cô biết không? Những kẻ chống lại tôi đều không có kết cục tốt. Tôi muốn thứ gì, chưa từng có thứ gì không thể có được."
Tim tôi chợt nhói lên, theo bản năng muốn mắng hắn là đồ bệnh tâm thần, nhưng điện thoại liền bị cắt đứt.
Trong phòng triển lãm không biết từ khi nào đã bắt đầu cháy.
Vì tiếp điện thoại, tôi riêng tránh ở một phòng tạp vật không có ai.
Nhưng lúc này, cửa phòng tạp vật bị khóa từ bên ngoài, tôi không thể ra được.
Tôi nghe thấy bên ngoài có người hô to có cháy.
Nháy mắt, phòng triển lãm tràn ngập tiếng kêu hoảng sợ và tiếng bước chân.
Khói đen cuồn cuộn từ khe cửa tràn vào, làm tôi nghẹt thở, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Tôi cầm điện thoại, liên tục gọi cho Nguyễn Thanh Du.
Điện thoại bên kia vẫn không có người bắt máy.
Tôi bắt đầu lo lắng, sợ hãi.
Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi.
Tôi sợ anh ấy vẫn không thể thoát khỏi cốt truyện.
Trong cốt truyện, cũng có một vụ cháy lớn.
Đó là lúc Nguyễn Thanh Du, bị áp lực tuyệt vọng đè nặng, tự mình phóng hỏa.
Người thân duy nhất của anh qua đời, anh bị Lục Miện lăng nhục cả thể xác và tinh thần.
Anh muốn thông qua ngọn lửa này, kết thúc toàn bộ đau khổ.
Hiện tại, trong mắt Nguyễn Thanh Du vẫn còn ánh sáng, trong lòng vẫn còn hy vọng.
Nhưng ngọn lửa vẫn đến đúng hẹn.
Trong lòng tôi đã có dự đoán, nhưng vẫn sợ hãi.
Tôi sợ, ngọn lửa này vẫn sẽ phá hủy tất cả của anh ấy.
Ngọn lửa l.i.ế.m láp sàn nhà, trong phòng tạp vật chất đầy giấy và đồ đạc, nhanh chóng bốc cháy.
Ngọn lửa vây quanh tôi, không bao lâu nữa, tôi sẽ c.h.ế.t ở đây.
Nhưng tôi không sợ chết.