Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Đam Mỹ - Chương 18+19+20
Cập nhật lúc: 2024-07-24 18:41:36
Lượt xem: 1,151
18
Thực tế, thì tôi đã c.h.ế.t một lần.
Trong thế giới hiện thực, tôi c.h.ế.t vì ung thư.
Tôi không có tiền, không thể chữa bệnh.
Cha mẹ đã sớm bỏ rơi tôi, khi nghe tôi muốn vay tiền chữa bệnh, họ không chút do dự từ chối.
Tôi không có bạn bè.
Tôi c.h.ế.t một mình trong phòng bệnh của bệnh viện.
Cô đơn và lẻ loi.
Nhưng tôi không sợ, ngược lại cảm thấy như được giải thoát.
Sau khi bất ngờ xuyên vào sách, tôi chỉ coi mình như một người quan sát.
Nhưng rồi tôi gặp Nguyễn Thanh Du.
Người nhút nhát như tôi lại có dũng khí muốn cứu anh ấy.
Có lẽ vì tôi cảm thấy anh ấy giống tôi, đều tuyệt vọng, đều cô độc.
Có lẽ tôi ngưỡng mộ những thiên tài và không muốn thấy anh ấy gục ngã.
Tôi phát điên mà muốn cứu anh ấy.
Tôi muốn anh sống, muốn anh tươi cười, muốn anh có thể nở hoa giữa cuộc sống cằn cỗi.
Tôi điên cuồng muốn thoát ra ngoài, tôi muốn tìm Nguyễn Thanh Du.
Nhưng ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt thân thể tôi, khiến tôi không thể động đậy.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, cánh cửa phòng tạp vật đột nhiên bị phá tung.
Người đến khoác chiếc chăn ướt, xuyên qua lửa chạy đến chỗ tôi.
Anh ấy lớn tiếng gọi tên tôi, nói rằng anh đến cứu tôi.
Nguyễn Thanh Du nói: “A Diên, tôi không bỏ rơi cô.”
Trên mặt anh có vết thương, trán còn chảy máu, vì chưa được xử lý, trông có chút kinh khủng.
Khi anh nhìn tôi qua ngọn lửa và khói đen, trong mắt là niềm vui sướng khi tìm lại được thứ đã mất.
Dường như, trong mắt anh, tôi là một báu vật quý giá.
19
Khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, tôi đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Tôi không thấy Nguyễn Thanh Du đâu.
Tôi cố gắng xuống giường để tìm anh, nhưng lại ngã quỵ trên mặt đất.
Vết bỏng ở chân đã được băng bó và xử lý, nhưng vẫn không ngừng đau đớn.
Hít phải nhiều khói làm giọng tôi đau rát, không thể phát ra âm thanh.
Tôi mơ hồ nhìn bác sĩ đang đỡ tôi, không tiếng động hỏi ông về Nguyễn Thanh Du.
Ông không hiểu ý tôi.
Chỉ bảo tôi bình tĩnh lại.
Tôi nắm lấy tay áo ông, khẩn cầu ông như một kẻ sắp c.h.ế.t đuối nắm lấy cọng rơm.
Tôi cầu xin ông cứu Nguyễn Thanh Du.
Tôi cầu xin ông giúp tôi báo nguy.
Vụ cháy ở triển lãm tranh là do Lục Miện gây ra, vết thương trên mặt Nguyễn Thanh Du cũng là do hắn.
Hắn gọi điện cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-dam-my/chuong-181920.html.]
Đó không phải là hắn phát thần kinh, mà là hắn đang khoe khoang với tôi.
Lục Miện tự coi mình là thẩm phán quyết định sinh tử của người khác, hắn ngạo mạn và xem thường chúng tôi.
Khi hắn phát hiện vì tôi mà Nguyễn Thanh Du không rơi vào tuyệt vọng như trong cốt truyện, hắn bắt đầu cảnh cáo tôi.
Lục Miện nghĩ rằng mọi người sẽ tuân theo lời hắn.
Nhưng tôi không chỉ làm trái ý hắn mà còn coi thường hắn.
Hắn quyết định g.i.ế.c tôi, làm tôi biến mất.
Và cướp lấy Nguyễn Thanh Du.
Hắn như một con chuột cống, chỉ muốn kéo ánh trăng xuống bùn.
Tôi không thể nói thành lời, chỉ có thể vẫy tay loạn xạ như kẻ điên.
Bác sĩ hoàn toàn không hiểu ý tôi.
Tôi đoạt lấy bảng kiểm tra từ tay ông.
Ở chỗ trống, tôi viết: 【 Gọi 110, Lục Miện đang giam cầm Nguyễn Thanh Du bất hợp pháp! Nhanh lên! 】
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bác sĩ còn do dự, vì hành vi của tôi thực sự không giống người bình thường.
Nhưng nhìn thấy tôi gấp đến mức sắp phải dập đầu, ông không đành lòng và quyết định giúp tôi báo cảnh sát.
20
Bác sĩ khuyên tôi nên nghỉ ngơi, nhưng tôi từ chối.
Tôi kiên quyết muốn cùng cảnh sát đi cứu Nguyễn Thanh Du.
Tôi không biết trong hai ngày tôi hôn mê, anh ấy đã phải chịu bao nhiêu tra tấn.
Lục Miện có tính cách âm u, bạo ngược, và thất thường.
Trong nguyên tác, hắn thường nổi giận vì những chuyện nhỏ nhặt.
Một giây trước còn nhẹ nhàng, giây sau đã nổi trận lôi đình.
Hắn bắt Nguyễn Thanh Du quỳ.
Khi anh ấy quỳ, hắn túm tóc và ép anh nhìn vào mình.
Chỉ cần Nguyễn Thanh Du có một chút không phục trong mắt, hắn liền trói anh lại.
Dùng roi hoặc thứ khác để trừng phạt.
Tâm lý hắn vặn vẹo.
Trong giai đoạn đầu của cốt truyện, Nguyễn Thanh Du không hề tự nguyện làm chim hoàng yến của hắn.
Lục Miện ép Nguyễn Thanh Du uống thuốc.
Dưới tác dụng của thuốc, Nguyễn Thanh Du không thể che giấu sự quẫn bách.
Hắn muốn nhìn Nguyễn Thanh Du quỳ dưới chân mình, khẩn cầu hắn thương xót.
Nhưng Nguyễn Thanh Du thà giãy đứt cánh tay còn hơn làm theo ý hắn.
Hắn lại nổi điên.
Ép buộc Nguyễn Thanh Du dưới tác dụng của thuốc.
Dù tôi tham gia vào cốt truyện, nhưng sức mạnh của nó vẫn tự động điều chỉnh để cuối cùng diễn ra như trong nguyên tác.
Ngồi trên xe cảnh sát, tôi không thể ngừng run rẩy.
Tôi chỉ muốn cứu anh ấy càng nhanh càng tốt.
Nguyễn Thanh Du là một người rất tốt, anh ấy xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp trên đời.
Anh ấy nên có cuộc sống tươi đẹp của riêng mình.
Không phải trở thành công cụ bị ép buộc để yêu một người làm tổn thương mình và cuối cùng đạt được cái kết hạnh phúc giả tạo.